Chương 32: Không thể chạm vào nó sao?

Người trong sạch tự mình trong sạch, nhưng lời người đời lại có thể đáng sợ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Để không ảnh hưởng cuộc sống của mình và bà nội thì Hứa Văn Châu quyết định làm xét nghiệm ADN với Tiêu Từ.

Tiêu Từ đột nhiên vui mừng khôn xiết và đích thân bắt đầu chuẩn bị đón “Con trai” của mình về nhà. Nhưng khi kết quả xét nghiệm đưa ra thì Tiêu Từ như bị sét đánh.

Kết quả xét nghiệm: Xác nhận không có quan hệ huyết thống.

Bà cụ nói rằng Hứa Văn Châu sinh non nhưng ông ta không tin.

Hứa Văn Châu là kết tinh bởi tình yêu của bố mẹ anh mà ông ta không tin.

Bây giờ xét nghiệm ADN đang trước mặt ông ta, giấy trắng mực đen, khiến mắt ông ta đau nhói.

“Làm sao có thể ……?”

Hứa Văn Châu không phải con ông ta, làm sao anh có thể sinh vào tháng 12, Hứa Văn Châu không phải con ông ta thì tại sao lại trùng hợp đặt tên cho bài thơ ông ta yêu thích nhất.

Tiêu Từ không thể tin được, lại càng không muốn thừa nhận Sở Tân Nguyệt quyết tâm buông ông ta xuống, yêu người đàn ông khác.

Điều này sẽ khiến cho tình cảm nhiều năm của ông ta biến thành trò đùa.

Ông ta có rất nhiều câu hỏi, nhưng mà không ai có thể trả lời.

Phó Thanh là người biết thông tin, không thể im miệng mà đến biệt thự Minh Hà để xem trò cười của ông ta, nhưng thấy gương mặt chán chường của Tiêu Từ nằm trên thảm với đủ loại chai rượu đắt tiền khắp nơi.

Phó Thanh khẽ cau mày, ngồi xổm xuống và nhìn thấy trong tay Tiêu Từ đang nắm chặt tấm ảnh chụp chung với Sở Tân Nguyệt, trong lòng bà ấy có cảm xúc lẫn lộn.

Bà ấy biết rất rõ cuộc hôn nhân này của mình thất bại đến mức nào, chỉ là chưa bao giờ muốn thừa nhận.

Tiêu Từ giống như một cái gai đã cắm sâu vào trái tim bà ấy, chạm nhẹ thôi cũng cực kỳ đau đớn. Nhưng e sợ không chịu nổi nỗi đau máu thịt khi nhổ bỏ nó nên cứ trì trệ không chịu rút ra.

“Đây là do ông tự chuốc lấy.” Phó Thanh đưa tay ra một cách run rẩy, miệng lẩm bẩm: “Nếu ông chịu sống yên ổn với tôi và con thì chúng ta đều sẽ hạnh phúc.”

Tiêu Từ mơ màng tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện.

Trợ lý nói với ông ta: “Khi tôi đến tìm ông thì phát hiện ngài đang nằm bất tỉnh trên sàn. Bệnh viện thấy ông bị ngộ độc rượu.

Ngộ độc rượu nghiêm trọng có thể dẫn đến tử vong, Phó Thanh đã vô tình cứu ông ta một mạng.

Sắc mặt Tiêu Từ tái nhợt, dựa vào thành giường im lặng hồi lâu, trong đầu liên tục tua lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian qua, ông ta đột nhiên dùng hai tay che mặt, cúi đầu cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Trước đây, ông ta dùng nỗi nhớ Sở Tân Nguyệt làm động lực sống, người đã mất, trong lòng lại đột nhiên trống rỗng một khoảng. Sau đó, ông ta lại lấy “Hứa Văn Châu” làm trung tâm, nâng toàn bộ tình cảm lên cao rồi lại đập mạnh xuống.

Một người vốn tràn đầy sức sống, giờ đây lại giống như quả bóng xì hơi.

“Bà ấy đâu rồi?” Giọng Tiêu Từ khàn khàn, cổ họng bị rượu làm tổn thương nặng nề.

Trợ lý trả lời: “Khi tôi đến bệnh viện thì đã đi rồi.”

Khó hiểu thật, vậy mà Phó Thanh lại bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng.

Lần này coi như ông ta nợ bà ấy một ân tình, ông ta quyết định sẽ nói chuyện lại với Phó Thanh, chia tay trong hòa bình.

Mọi chuyện dần lắng xuống, nhà trường đã lên tiếng minh oan cho Hứa Văn Châu, làm sáng tỏ tất cả chuyện trước đây chỉ là tin đồn, cấm học sinh âm thầm bàn tán. Trong nháy mắt, mũi dùi từ Hứa Văn Châu chuyển hướng sang Phó Minh Tễ.

Trong trường có không ít phụ huynh quen biết Tiêu Từ và Phó Thanh, cũng biết một ít về chuyện năm xưa: “Nghe nói mẹ của Hứa Văn Châu là tình đầu của bố Phó Minh Tễ, sau đó mẹ của Phó Minh Tễ xen vào, mang thai rồi lên chính thất.”

Phó Minh Tễ từng là người được chú ý nhất trường, giờ đây lại nhận hết sự khinh thường. Phó Thanh biết chuyện thì ngất xỉu.

Phó Thanh ngất xỉu là do thời gian gần đây chán ăn dẫn đến thiếu máu, cộng thêm tâm trạng kích động quá mức nên mới ngất xỉu. Tuy nhiên, bác sĩ phát hiện thêm: “Còn một chuyện nữa, khi chúng tôi làm kiểm tra sức khỏe cho bệnh nhân thì chúng tôi phát hiện ngực của bà ấy có dấu hiệu bất thường, khuyên nên làm thêm kiểm tra toàn diện…”

Hai ngày sau, kết quả kiểm tra cho thấy bà ấy bị ung thư vú, lành tính.

“Bà Phó, dựa vào tình trạng sức khỏe hiện tại của bà, chúng tôi khuyên nên phẫu thuật cắt bỏ.”

“Bệnh tật có liên quan mật thiết đến thói quen sinh hoạt và tâm trạng, bình thường nên chú ý nghỉ ngơi, tránh xúc động quá mức.”

Đây đều là những lời dặn dò của bác sĩ dành cho Phó Thanh.

Tâm lý của người bệnh thường yếu đuối hơn, Phó Thanh vốn luôn tỏ ra cứng rắn, giờ đây cũng vụn vỡ.

Phó Thanh sống trong mơ hồ, các chị em trước đây hay rủ cô đi đánh bài, uống trà thì giờ lại kiếm đủ cách để nghe ngóng về chuyện Tiêu Từ.

“Nghe nói cậu học sinh đó rất cứng đầu, yêu cầu Phó Thanh công khai xin lỗi, nhưng Phó Thanh cũng không thèm để ý.”

“Ỷ thế hiếp người, Phó Thanh cũng thật là, trong giới vênh váo đã đành, còn chạy đến trường bắt nạt một đứa trẻ.”

“Dường như ai cũng biết mấy chuyện xấu trong nhà bà ấy, cứ khoe khoang con trai mình, chắc là ghen tị vì người khác nổi trội hơn cậu ta.”

Mặt ngoài thì an ủi, nhưng sau lưng toàn là châm biếm, Phó Thanh vô tình nghe được những lời ác ý đó, trong lòng cảm thấy buồn nôn.

Hứa Văn Châu là cái thá gì mà yêu cầu bà ấy công khai xin lỗi? Thậm chí còn đe dọa bà ấy, nếu không xin lỗi sẽ kiện ra tòa.

Thật trẻ con, một câu nói của nhà họ Phó là có thể đè vụ kiện nhỏ này xuống, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.

Điều duy nhất khiến bà ấy lo lắng chính là đứa con trai đang bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Vì bệnh tật nên Phó Minh Tễ đã thay đổi thái độ thờ ơ trước đây với bà ấy, ngày nào cũng hỏi khi nào bà ấy đi phẫu thuật.

Phó Thanh quát lớn: “Con muốn thấy mẹ mình bị thiên hạ cười nhạo à? Biến đi, tất cả biến đi!”

Tiêu Từ muốn tìm bà ấy nói chuyện nhưng cũng bị đuổi thẳng.

“Cứ tiếp tục như thế này thì bệnh tình của bà ấy sẽ càng thêm nghiêm trọng.” Phó Minh Tễ phiền não vò đầu, thở dài, nói: “Mẹ con sắp phát điên rồi.”

Phó Thanh bị cưỡng ép đưa vào bệnh viện, nhà họ Phó đi theo.

Phó Minh Tễ đi vội, thậm chí không kịp tạm biệt mọi người xung quanh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Có người nói họ muốn chạy trốn.

Nghê Dạng biết không phải vậy.

Tính cách của Phó Thanh đã ăn sâu vào máu, cho dù mình làm sai cũng sẽ không để đối phương dễ chịu, chỉ là Tiêu Từ đang bảo vệ Hứa Văn Châu nên nhà họ Phó mới chọn ngừng công kích.

Hiện thực thì tàn khốc như vậy, quyền thế có thể đè ép người khác, nạn nhân thực sự chỉ có thể im lặng.

Khi ngất đi, cơ thể bị va đập dẫn đến những biến chứng khác, một mình Hứa Văn Châu  chạy ngược chạy xuôi trong bệnh viện, để bày tỏ sự hối lỗi, Tiêu Từ đã chủ động chuyển tiền vào tài khoản y tế của bà cụ.

Nhưng dù có bao nhiêu tiền cũng không thể xóa đi nỗi đau trên cơ thể bà cụ, Tiêu Từ đã đến nhà nhiều lần nhưng đều bị Hứa Văn Châu từ chối, cho đến khi bà cụ tỉnh lại.

Chiếc đồng hồ bị cầm cố năm xưa vẫn là cái gai trong lòng bà cụ, đến hôm nay, cuối cùng bà cũng có cơ hội nói rõ với Tiêu Từ: “Ông Tiêu, có một chuyện đã để trong lòng bà già này lâu lắm rồi……”

Khi hai người nói chuyện, đặc biệt tránh mặt Hứa Văn Châu, nói chuyện khoảng 20 phút thì bà cụ gọi anh vào: “Châu Châu, ông Tiêu muốn đi viếng mẹ cháu, cháu dẫn ông ta đi nhé.”

Hứa Văn Châu nhíu mày tỏ ý không muốn.

Bà cụ biết trong lòng anh vẫn còn oán hận nên khuyên nhủ: “Ngày xưa nhà chúng ta nợ ông Tiêu một ân tình, hôm nay coi như trả xong.”

“Ân tình?”

“Đây là chuyện của đời trước, cháu không cần biết, tóm lại bà cũng đã nói rõ với ông Tiêu rồi, cháu cứ làm theo lời bà nói.” Về cuộc nói chuyện dài đó, bà và Tiêu Từ đã thống nhất rằng sẽ giấu Hứa Văn Châu.

Thấy bà nội không muốn nói thêm, Hứa Văn Châu trầm ngâm một lát, rồi nói: “Dạ.”

Sở Tân Nguyệt và Hứa Thanh Phong được chôn cùng một nơi, đây là yêu cầu của Sở Tân Nguyệt trước khi qua đời.

Tiêu Từ lén hỏi anh: “Mẹ cháu có nói với cháu tại sao cháu lại tên là Văn Châu không?”

Hứa Văn Châu ăn ngay nói thật: “Bố tôi đặt, ông ấy nói mẹ tôi thích câu thơ đó.”

Hóa ra là vậy…

Tiêu Từ cười khổ, nhìn tấm ảnh đen trắng trên bia mộ, ngẩng đầu thở dài: “Tôi phải đi rồi.”

Trong mấy tháng ở lại Cảnh Dương, ông ta đã trải qua lần thăng trầm thứ hai trong đời, chỉ còn lại nuối tiếc.

Trước khi rời đi, Tiêu Từ tự cho mình là bậc trưởng bối: “Nếu sau này có gặp chuyện gì thì vẫn có thể tìm đến chú. Chú có lỗi với mẹ cháu, nếu giúp được gì cho cháu thì chú sẽ rất vui.”

Hứa Văn Châu không để tâm.

Nếu không có gì ngoài ý muốn thì cả đời này anh sẽ không có bất kỳ liên hệ nào với Tiêu Từ nữa.

Xuân qua thu đến, trò hề năm đó dần phai mờ trong trí nhớ mọi người theo dòng thời gian.

Gió đông lạnh lẽo, lá cây úa tàn.

Nghê Dạng bước ra từ bể suối nước nóng, chân trần giẫm lên sàn nhà, để lại một loạt dấu nước ấm áp.

Thím hai đuổi theo cô suốt quãng đường: “Dạng Dạng, dạo này sức khỏe của bố con và chú hai của con không tốt lắm, con về thăm họ một chút đi.”

Từ cái lần Nghê Dạng bị “Đuổi” khỏi nhà trước đó, hai người cứng đầu không ai chịu nhượng bộ trước, nửa năm nay chẳng có nổi một lời tử tế với nhau.

Nghê Dạng có nhà ở thành phố nhưng thím hai không yên tâm khi để cô sống bên ngoài, nhất quyết giữ cô lại nhà mình. Dù sao cũng có nhiều phòng trống, Nghê Dạng chọn một gian rộng rãi và yên tĩnh nhất để ở.

Chẳng hạn, vài ngày trước cô lơ đãng nhắc đến chuyện “Muốn ngâm suối nước nóng”, thím hai lập tức sai người dọn sạch bể nước nhà mình, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.

Chú hai và thím hai biết cô không thích bị ràng buộc, bình thường cũng không quấy rầy cô, nhưng gần đây lại thường xuyên nhắc đến Nghê Nhạc Minh, mong cha con họ có thể làm hòa.

Nghê Dạng không nói gì. Cách đó, chú hai lập tức diễn một vở kịch tệ, giả vờ bỏ quên tài liệu quan trọng ở nhà, nhờ cô mang đến công ty.

Nghê Dạng nhìn thấu nhưng không vạch trần, mang tài liệu đến tòa nhà văn phòng.

Lâu rồi không tới, quầy lễ tân đã đổi thành gương mặt xa lạ.

Thư ký đích thân xuống đón, lúc này Nghê Dạng mới phát hiện công ty đã có nhiều nhân sự mới, ngay cả thư ký cũng đã thay đổi.

Thấy rõ diện mạo của thư ký, Nghê Dạng thầm ngạc nhiên. Tại sao người phụ nữ này có vài phần giống mẹ cô hồi trẻ, từ mắt mày đến dáng vẻ.

Thư ký còn trẻ, Nghê Dạng hỏi: “Cô làm ở đây bao lâu rồi?”

Thư ký trả lời một cách dịu dàng: “Tôi vào công ty được nửa năm rồi.”

“Vừa mới tốt nghiệp?”

“Tôi tốt nghiệp năm ngoái.”

“Ồ.” Quay lại một năm trước thì vẫn còn là một nữ sinh đại học.

Nghê Dạng cố ý không nhìn vào gương mặt đó, thầm nghĩ: Nghê Nhạc Minh tìm một thư ký có nét giống mẹ cô lúc còn sống để đặt bên cạnh mình, không biết người mẹ kế rộng lượng ở nhà sẽ cảm thấy thế nào.

Nghĩ vậy, cô lại hỏi: “Cô đã gặp Chu Lan Tâm bao giờ chưa?”

Thư ký cúi mắt, hàng mi khẽ run lên với tần suất cao: “Bà ấy thường xuyên đến công ty.”

“Chậc……” Giỏi thật, này mà cũng chịu đựng được.

Trong văn phòng, người bố bận rộn của cô tranh thủ hai giây trước cuộc họp để nhìn cô một cái, mặt mày lạnh tanh, giọng điệu đối nghịch: “Còn biết quay về cơ à?”

“Yên tâm đi, không phải đến vì bố đâu.”

“Nghê Dạng, thái độ của con vậy hả?” Sắc mặt Nghê Nhạc Minh tối sầm: “Bố nuôi con ăn, nuôi con mặc, thế mà con lại trở thành đứa con bất hiếu thế này à!”

“Công ty có cổ phần của mẹ con, con cũng có phần của mình, sao lại nói là bố nuôi con ăn mặc?”

Hai bố con đấu khẩu kịch liệt, không khí xung quanh tràn ngập mùi thuốc súng vô hình. Nếu không phải chú hai bất chấp rủi ro ra mặt hòa giải, e rằng lát nữa cả mái nhà cũng bị lật tung.

Chú hai dịu giọng khuyên nhủ, ép cháu gái ngồi xuống sofa, sau đó dỗ dành anh trai đi họp.

Nghê Dạng quan sát văn phòng vốn không thay đổi theo năm tháng, nhưng lại phát hiện những chậu cây xanh trước kia đã được thay mới hoàn toàn.

Khi mẹ cô qua đời, mối quan hệ giữa cô và Nghê Nhạc Minh vẫn có thể xem là “Bố hiền con hiếu”. Khi đó, cô bé Nghê Dạng thương bố mỗi ngày đều đối mặt với máy tính làm việc, nên mang đến hai chậu xương rồng đặt trong phòng ông.

Nghê Nhạc Minh ôm lấy con gái, hứa sẽ chăm sóc chúng thật tốt.

Hóa ra thời gian có thể thay đổi tất cả.

Một cảm giác bài xích mãnh liệt dâng lên trong lòng cô. Cô không hài lòng về nơi này, và chuẩn bị rời đi, thì tiếng chuông phiền não làm gián đoạn cử động của cô.

“Nghê Dạng, cậu lại cúp học rồi.” Giọng nam trẻ trung, trong trẻo, trách móc cô không một lời đã tự ý bỏ tiết học bù của anh.

Bổ túc thật sự có tác dụng, hiện tại thành tích của Nghê Dạng luôn dao động quanh top 30 toàn khối. Cô chưa bao giờ đánh giá cao khả năng tự kiểm soát của mình, lúc có động lực thì sẽ nhờ Hứa Văn Châu giám sát để không lười biếng.

Nghê Dạng vừa nghe điện thoại vừa rời khỏi văn phòng, vô tình chạm mặt thư ký đang vội vã ôm tài liệu vào phòng họp. Thấy gương mặt ấy, cô lập tức bực bội: “Tôi đang rất khó chịu đấy, tốt nhất cậu nên cúp máy ngay đi.”

Vui vẻ thì phối hợp, không vui thì lời lẽ gay gắt – Đây chính là phong cách của đại tiểu thư Nghê.

Hứa Văn Châu đã luyện được bản lĩnh gặp chuyện không hoảng trước cô: “Lại gặp phải chuyện gì rồi?”

“Nhìn thấy một gương mặt đáng ghét.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Lý do cô không vui đúng là muôn hình vạn trạng, Hứa Văn Châu thở phào: “Cậu đang ở đâu?”

Nghê Dạng báo địa chỉ.

Hứa Văn Châu nhanh chóng đến chỗ cô.

Cô có một bụng đầy lửa giận cần phát tiết, thế là Hứa Văn Châu kéo cô ra ngoài chơi bắn đĩa bay.

Vừa siết cò súng, đĩa bay lập tức vỡ tan thành từng mảnh trên không. Không thể luyện được kỹ thuật như thế này trong một sớm một chiều.

Bắn được vài phát, mũi Nghê Dạng đã lấm tấm mồ hôi, bắt đầu cảm thấy khó theo kịp.

Súng nặng, bắn súng cần tập trung, mà tâm trạng Nghê Dạng thì đang rối bời, quay đầu nhìn chằm chằm Hứa Văn Châu: “Cậu bắn đi.”

Lúc học phụ đạo, cô thường chê Hứa Văn Châu cứng nhắc, khô khan, thiếu đi sức sống của tuổi trẻ. Nhưng vừa ra ngoài, cô lại phát hiện anh rất có năng khiếu trong một số trò chơi giải trí.

Trước đó, Hứa Văn Châu chưa từng thử qua trò này, vừa lên sân đã bắn trượt liên tục.

Phản ứng chậm chạp của anh cũng khiến cho Nghê Dạng vui vẻ.

Cô rộng lượng tiến lên hướng dẫn: “Tay đặt ở đây, chờ đĩa bay xuất hiện rồi mới kê súng lên vai.”

Thấy tai nghe của Hứa Văn Châu có vẻ hơi trồi ra, cô đưa tay ấn vào giúp.

Hứa Văn Châu bỗng nhiên quay đầu lại.

Nghê Dạng chỉ vào đầu súng: “Nhìn phía trước, đừng nhìn tôi.”

Đĩa bay xuất hiện nhưng mà Hứa Văn Châu mãi vẫn chưa bóp cò, làm cho Nghê Dạng bắt đầu sốt ruột, liền nắm lấy tay anh trực tiếp siết cò súng: “Bắn đi.”

“Đoàng!” Một tiếng nổ vang lên, cú giật mạnh bật tay cô ra.

Hứa Văn Châu quay đầu, hét lớn: “Nguy hiểm!”

Nghê Dạng lại cười toe toét, chẳng hề sợ hãi nào.

“Không chơi nữa.” Phát tiết gần đủ rồi, Nghê Dạng tháo tai nghe xuống định đi nghỉ ngơi.

Hứa Văn Châu lập tức theo sau, miệng vẫn lải nhải về hành động nguy hiểm vừa rồi của cô.

Nghê Dạng lại bắt đầu thấy phiền, dứt khoát đeo lại tai nghe: “Cậu lắm lời quá đấy.”

Giọng nói của Hứa Văn Châu lập tức dừng lại.

Không phải vì tai nghe cách âm tốt, mà vì họ bất ngờ trông thấy một đôi tình nhân trẻ đang ôm hôn thắm thiết ở góc tường.

Lần đầu tiên chứng kiến cảnh thật, Nghê Dạng mở to mắt nhìn chằm chằm.

Giây tiếp theo, một bàn tay che khuất tầm nhìn của cô.

“Đừng nhìn.”

Nghê Dạng thử gạt ra, nhưng phát hiện sức lực của con trai quá mạnh, không thể lay chuyển. Hai bàn tay giằng co giữa không trung, cánh tay căng chặt lên.

Bỗng nhiên, Hứa Văn Châu rút tay lại là vì màn “biểu diễn” phía trước đã kết thúc rồi.

Nghê Dạng nghiến răng: “Chẳng qua chỉ là một nụ hôn, có gì mà không được nhìn?”

“Cậu… Cậu vẫn chưa… Chưa đủ tuổi.” Căn bệnh nói lắp đã khỏi từ lâu, giờ lại tái phát.

Nghê Dạng bật cười: “Thầy Tiểu Hứa đúng là trong sáng ghê nha.”

Trong lớp bọn họ còn có người yêu sớm kiss nhau sau giờ học, tiếc là cô chưa được tận mắt chứng kiến. Mà đây cũng chỉ là một góc nhỏ trong những chuyện hóng hớt do Trình Thụy Tuyết kể lại.

Cô chẳng thấy ngại ngùng chút nào, ngược lại tai Hứa Văn Châu lại bắt đầu đỏ ửng lên.

Nghê Dạng cảm thấy thú vị, lập tức đưa tay chạm vào dái tai nóng ran kia.

Chàng trai trẻ giật mình lùi lại, vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn cô: “Nghê Dạng!”

Cô như tìm thấy trò vui, từng bước ép sát.

Hai bóng người, một tiến một lùi, kéo qua kéo lại trên nền cỏ khô, để lại những dấu chân hỗn loạn.

“Chạm một cái cũng không được à?”

“Chẳng phải đám con trai các cậu vẫn thường bàn mấy chuyện thô tục sau lưng sao?”

“Chưa bao giờ xem phim người lớn à?”

Thiếu nữ dí sát từng bước, giọng điệu đầy trêu chọc.

Chàng trai bịt chặt tai, từ đầu đến cuối vẫn im lặng.

Chơi mãi đến chạng vạng thì Nghê Dạng mới chịu về nhà.

Chiếc xe điện nhỏ của Hứa Văn Châu vẫn đỗ dưới nhà chú hai, tiểu thư Nghê đột nhiên nảy ra ý muốn lái xe dạo phố.

Gió lạnh ùa vào mặt, Hứa Văn Châu nắm chặt tay lái, không chịu nhúc nhích: “Dễ bị cảm lắm.”

Nghê Dạng quen thói bá đạo, đâu chịu nghe anh: “Ngày nào cậu chẳng đi cái xe rách này, không phải vẫn khỏe mạnh cường tráng đấy thôi?”

Xe này mới chạy được một năm, vậy mà tiểu thư Nghê lại chê cũ, còn giục Hứa Văn Châu mau đổi xe.

Hứa Văn Châu vẫn im lặng, Nghê Dạng cũng chẳng buồn nói thêm.

Nhà họ Hứa chật vật ngày qua ngày, dù có cầm tiền dạy kèm cao đến đâu cũng không đủ lấp đầy khoản viện phí của bà cụ.

“À, hình như sắp đến sinh nhật cậu rồi nhỉ? Hay là tôi tặng cậu một chiếc mới làm quà nhé?”

“Không cần, cảm ơn.” Anh không dám nhận món quà đắt đỏ ấy, cũng không thể trả nổi.

Anh chẳng hề để tâm đến lời của Nghê Dạng, thế nhưng đến ngày sinh nhật, một chiếc xe máy mới tinh lại đậu trong khu chung cư.

Bảo vệ gọi đích danh anh đến nhận.

Một đáp án lập tức hiện lên trong đầu, Hứa Văn Châu gần như vô thức cau mày.

Anh đứng trước sân hồi lâu, vẫn không kéo tấm vải đỏ phủ bụi ra.

“Quá đắt, tôi không thể nhận.”

“Đã tặng cậu rồi thì cứ nhận đi.” Giọng điệu của cô trong điện thoại đầy thản nhiên: “Chỉ là phương tiện đi lại thôi mà.”

Thứ cô gọi là phương tiện đi lại, lại là món đồ dù dốc hết cả gia tài, Hứa Văn Châu cũng chẳng thể mua nổi.

Anh trả lời một cách bình tĩnh: “Nghê Dạng, trả lại đi.”

Dường như đầu dây bên kia đã đoán trước phản ứng của anh, ném lại một câu hỏi một cách nhẹ nhàng: “Đồ Nghê Dạng đã tặng thì không có chuyện thu hồi đâu, cùng lắm thì cậu cứ vứt đi.”

Cô biết rõ anh không thể làm vậy.

Biết rõ anh không có cái gan ấy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Nghê Dạng biết chắc anh không thể trả cũng chẳng thể bỏ, thế nên mới không buồn báo trước, trực tiếp nhét món đồ ấy vào tay anh.

Cô không thể đồng cảm với Hứa Văn Châu, cũng chẳng hiểu được lòng tự trọng mà chàng trai ấy cố gắng gìn giữ.

Trong đêm tối tịch mịch lạnh lẽo này, Hứa Văn Châu lại một lần nữa nhận ra sự khác biệt giữa hai người.





Để lại một bình luận