Chương 5: Chiếc máy đánh chữ tiếp tục phát triển
Kỳ Tỉnh đưa tay lên che mặt, hành động và bầu không khí kỳ lạ khiến Diệp Phục Thu càng thêm xấu hổ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Hai má tái nhợt của cô cũng ửng hồng lên vài phần, cô cúi đầu ngượng ngùng nói: “Anh… đừng như vậy nữa.”
Kỳ Tỉnh hạ tay xuống, nhét điếu thuốc trở lại hộp thuốc, thờ ơ nói: “Tôi làm sao cơ?”
Diệp Phục Thu mím môi, khuôn mặt gầy gò phồng lên một chút, không nói được lời nào.
Cô thật sự không giỏi đối phó với kiểu người không đứng đắn như này.
Kỳ Tỉnh thấy cô không nói gì, anh đứng thẳng dậy, quay người định rời đi nhưng lại bị cô gọi lại.
“À thì, cái đó.”
Anh quay đầu, ánh mắt lãnh đạm lướt qua đôi mắt đang rũ xuống của Diệp Phục Thu cùng ngón tay đang đan vào nhau của cô, nghe cô nói.
“Anh có thể đừng nói với họ chuyện vừa rồi được không?”
Kỳ Tỉnh lười biếng ngửa đầu lên, nhìn cô chằm chằm, nhấn mạnh âm cuối: “…Hả?”
Diệp Phục Thu định giải thích nhưng lại thấy không cần thiết phải nói quá nhiều. Thứ nhất là vì cô không muốn người khác lo lắng, hơn nữa cô không muốn để người khác biết rằng cô vừa mới đến đây đã cãi vã với người ta.
Cô không muốn dì Mai và mọi người hiểu lầm cô là một người chuyên gây rắc rối.
Diệp Phục Thu yếu ớt bổ sung: “Sau này tôi sẽ không gây chuyện nữa.”
Kỳ Tỉnh đút tay vào túi, thản nhiên hỏi: “Vậy nên tại sao.”
“Hả?” Cô sững sờ.
“Tại sao cô lại nôn?” Anh cười nhạt: “Thật sự ghét đàn ông à?”
Sự ngập ngừng của Diệp Phục Thu biến mất trong nháy mắt, cô lúng túng nói: “Anh ta… trông quá xấu… tôi không kiềm chế được nên mới…”
Quá là vụng về, như thể viết chữ “Nói dối” lên mặt.
Vừa nói xong, cô chợt nhận ra rằng—— thà nói dối người này còn hơn là từ chối trả lời, vì như vậy dễ chạm vào vùng cấm.
Sống lưng của Diệp Phục Thu lại lạnh toát, cảm thấy hơi sợ hãi.
Cuối cùng, cô nghe thấy đối phương cười nhạt trong cổ họng, anh buông một câu.
“Cô đoán xem, tôi tin không?”
Diệp Phục Thu nghẹn lời, cô ngước mắt lên, nhìn thấy khóe môi anh hơi nhếch lên.
Giọng điệu của anh lúc nào cũng lạnh nhạt, ẩn chứa sự khinh thường trong từng lời nói.
“Bạn học à, khi nói chuyện với người kinh doanh, cầu xin là thứ vô dụng nhất.”
“Cô định dùng gì để đổi lấy việc giữ bí mật của tôi?”
Cô khẽ mở miệng nhưng lại không biết nói gì, khi ngước mắt lên lần nữa cô chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của Kỳ Tỉnh.
Vừa rồi còn cảm thấy anh gần trong gang tấc, như thể cô vô tình bước vào từ trường của anh. Nhưng ngay lúc này, hai người lại trở về với khoảng cách như trời với đất, hoàn toàn khác biệt.
Diệp Phục Thu bực bội, tay cô vò góc áo đến nhăn nhúm.
Họ là người một nhà, tình huống này, chẳng có lý do gì mà không thể giải thích, đúng không?
Thật tệ hại.
Khi bước ra khỏi hành lang, cô vừa hay nhìn thấy Ôn Lị đang đi tìm cô.
Ôn Lị tìm một vòng cuối cùng cũng thấy cô, bước tới hỏi: “Đi vệ sinh à? Ở một mình vẫn ổn chứ?”
Diệp Phục Thu gật đầu, ánh mắt tìm bóng dáng Kỳ Tỉnh nhưng anh đã không còn trong sảnh: “Dạ em ổn ạ, bánh ngọt rất ngon.”
Ôn Lị không nghĩ xa xôi vì cô ấy biết Kỳ Tỉnh ở gần đây, có anh ở đây thì không ai dám gây chuyện.
Cô ấy gật đầu: “Đi nào, chị đưa em về trước, phu nhân phải dùng bữa tối với khách hàng rồi.”
Diệp Phục Thu đi theo sau Ôn Lị, không hiểu sao lại vô thức quay đầu nhìn lại.
Sảnh lớn trống trải, dường như vẫn còn vấn vương lại bóng dáng nhàn nhã của ai đó.
…………
Sắp xếp xong phòng, Diệp Phục Thu tiễn Ôn Lị rời đi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Theo lời cô ấy, bảo mẫu và bảo vệ ở đây cũng sẽ rời đi vào cuối ngày và họ sống ở khu nhà riêng bên cạnh. Đến tối, nếu không có người nhà trở về, căn biệt thự rộng lớn sáng trưng này sẽ hoàn toàn trở thành một “Vỏ bọc hoa lệ trống rỗng”.
Sau khi Ôn Lị rời đi, Diệp Phục Thu rón rén bước ra khỏi phòng, nhìn quanh tầng ba và phát hiện ra chỗ kỳ lạ.
Một ngôi nhà lớn như vậy, thuê nhiều người giúp việc đến thế, nhưng lại không lắp đặt bất kỳ một chiếc camera giám sát gia đình nào.
Cô ấy lẩm bẩm một mình, trong lòng cảm thấy khó chịu nên quay lại phòng mình.
Phòng của Diệp Phục Thu không có phòng tắm riêng, cô phải xuống tầng hai để dùng phòng tắm lớn.
Sau một ngày chạy ngược chạy xuôi, cô nhìn bản thân trong gương thì thấy tóc mình bóng nhờn và chiếc áo phông nhăn nhúm…
Nếu không tắm nữa thì thật bất lịch sự.
Diệp Phục Thu mang theo quần áo để thay và đồ dùng vệ sinh đến phòng tắm.
Không ngờ, chỉ riêng phòng tắm ở đây đã lớn hơn cả căn phòng có thể chứa bốn người ở của cô.
Cửa phòng tắm được làm bằng kính mờ và khung gỗ. Cô khóa cửa, kéo thử hai ba lần để chắc chắn không thể mở, sau đó lấy băng dính và một chiếc khăn tắm lớn trong túi ra.
Tay Diệp Phục Thu dừng lại, cô nhìn chằm chằm vào mấy thứ này, do dự vài giây. Cuối cùng cô vẫn đứng lên dùng khăn tắm che kín toàn bộ cửa kính và khe hở trên cửa, dán bằng keo không để lại dấu vết lên.
Nhưng dù che như nào, đậy ra sao thì nhịp tim hỗn loạn của cô cũng không thể nào bình tĩnh lại dù chỉ một chút.
Tay cô áp lên khe cửa nhỏ, dần nắm chặt lại thành nắm đấm, một lúc sau cô cúi đầu, thở ra một hơi thở nặng nề.
Bước vào phòng tắm rộng lớn, cô ngẩng đầu lên quan sát khắp nơi, ánh mắt vừa cảnh giác vừa thận trọng.
Mở vòi sen lên, nước nóng ào ào chảy xuống, tạo ra tiếng ồn của nước phá tan bầu không khí quá mức tĩnh lặng.
Diệp Phục Thu cầm chặt áo lót của mình, từ từ ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào màn nước vòng cung từ vòi sen, nhớ lại cảnh buổi chiều bị người đàn ông hung tợn lôi kéo. Cô không thể ngừng run rẩy, cảm giác buồn nôn dường như vẫn vương vấn trong dạ dày.
Cô đưa hai tay nắm tóc, cúi đầu xuống thấp nhất, nghe những âm thanh ồn ào này, giấu giếm tiếng nức nở vội vã của bản thân.
Dù cô có trốn thế nào, che ra sao, đậy như nào.
Trong không khí vẫn như thể có vô số ánh mắt đang rình rập cô, ánh mắt của những gã đàn ông bẩn thỉu, bạo lực.
…………
Làng Hàn Kiều nằm ở vùng ngoại ô Tân Dương, là một trong số ít những khu dân cư còn chờ cải tạo của thành phố loại nhất ở Tân Dương.
Các ngôi làng xung quanh liên quan đến khu phát triển đã sớm di dời phá bỏ, trong khi làng Hàn Kiều nằm ở rìa đường cao tốc, như một chiếc giỏ đựng đồ linh tinh bị lãng quên trong góc, không có lý do gì để được quan tâm.
Diệp Phục Thu sống ở đây.
Cô sinh ra ở một ngôi làng khác, vì mưu sinh mà chuyển đến làng Hàn Kiều, không phải là người dân gốc của làng này.
Người dân gốc làng Hàn Kiều rất ít, hầu hết đã chuyển vào thành phố. Những ngôi nhà cũ được cải tạo thành từng phòng trọ đơn sơ và độc lập, cung cấp chỗ dừng chân nghỉ ngơi cho vô số người lao động đến từ các tỉnh thành khác.
Nơi này đầy hơi thở đời thường, phảng phất các ngôn ngữ và phong tục của từng vùng miền tràn ngập trong không khí. Tuy nhiên, vì quản lý lỏng lẻo, lộn xộn nên đôi khi thu hút cả những ánh đèn xanh đỏ của cảnh sát.
Các chủ nhà chẳng mấy bận tâm đến việc cho loại người nào thuê nhà. Nhà cửa thì tạm bợ, giá thuê rẻ, người ra kẻ vào phức tạp, khiến làng Hàn Kiều trở thành nơi nuôi dưỡng những mầm mống bẩn thỉu.
Diệp Phục Thu sống cùng em gái nhỏ tuổi, người bà già yếu và người bố bại liệt nằm trên giường.
Họ nương tựa nhau sống trong một nơi như thế.
Chính nơi này đã khiến cô nhận ra—— trong một môi trường thấp kém và dơ bẩn, việc một cô gái xinh đẹp, phát triển tốt, bản thân đã là một bất hạnh.
Họ thuê căn nhà cũ rẻ nhất, trong nhà không có bình nóng lạnh, cũng không có chỗ làm phòng tắm. Cô phải đi nhà tắm công cộng trong làng hai lần mỗi tuần.
Nhà tắm công cộng thường là nơi lui tới của các nhóm thợ nam làm thuê, cơ sở vật chất sơ sài. Dù là phòng riêng có khóa, nhưng ánh mắt dòm ngó qua khe cửa gỗ và kính hoa cũng đủ làm vơi cạn cảm giác an toàn của Diệp Phục Thu.
Có một lần, cô ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông lạ đang rình qua khe cửa nhỏ.
Ánh mắt đó, thật ghê tởm…
Diệp Phục Thu suýt chút nữa hét lên.
…………
Cô chịu đựng, cô thích nghi, cô âm thầm nuốt trọn tất cả những điều tăm tối, cho đến một lần đó, mọi thứ hoàn toàn tan vỡ.
Dù đã ba năm trôi qua, nhưng mùa đông khi cô 15 tuổi vẫn như một cơn ác mộng đóng khung lặp đi lặp lại, không ngừng khuấy động linh hồn cô.
Gã đàn ông xấu xí, thô kệch chỉ vào cô, tầm mắt tham lam quét qua cơ thể cô, nhưng những lời thốt ra lại đầy giả tạo và kinh tởm.
“Là cô ta dụ dỗ tôi! Tôi mỗi ngày đều bận làm việc, nhắm mắt là ngủ, lấy đâu ra thời gian để ý cô ta!”
“Là cô ta cứ liếc mắt đưa tình với tôi! Tôi không làm gì cả!”
Người đứng xem bên cạnh khoanh tay bất lực: “Tuổi nhỏ mà đã học được cách dụ dỗ người khác, nghèo cũng không thể dùng cách này được đâu, người ta cũng có gia đình rồi.”
“Haiz, nhà họ không ra gì cả, người già thì già yếu, người tàn tật thì tàn tật… làm gì có gia giáo.”
“Trời ơi, đứa trẻ mới nhỏ thế này… nhà không có tiền nuôi thì gả đi… thế này thì còn ra thể thống gì nữa…”
Người phụ nữ với khuôn mặt dữ tợn chọc mạnh vào vai cô, khiến cô đau đớn.
“Gia đình cô dạy cô kiểu gì vậy! Giáo viên ở trường dạy cô cách quyến rũ đàn ông của người khác à?”
Diệp Phục Thu bị nhiều người vây quanh, người phía trước hung hăng ép người, người phía sau thì chắn hết đường lùi.
Dù cô đã nắm chặt cổ áo, nhưng vẫn cảm giác bị những ánh mắt đó lột trần ra.
Bố cô nằm liệt giường, em gái đi học, bà nội thì làm việc lặt vặt bên ngoài.
Không ai có thể đến cứu cô.
“Tôi không hề nhìn anh ta… tôi không có liếc mắt đưa tình…”
“Tôi chỉ là… tôi chỉ là…”
Cô cũng chỉ là, với tư cách hàng xóm, thể hiện sự cảm kích.
Chỉ là cô nhìn anh ta một cái, mỉm cười một lần, mà liền trở thành cái cớ để anh ta quấy rối cô suốt nhiều ngày.
Nước mắt bất lực của cô lại trở thành sự xấu hổ và xin lỗi. Diệp Phục Thu lắc đầu, lùi bước rồi bị vấp ngã, đầu bị xe máy điện bên cạnh cứa vào rách cả thái dương.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Nhưng những người đó như đã sắp đặt từ trước, miệng lưỡi không ngừng thêu dệt, ngày càng dữ dội, như những con linh cẩu đói khát cố xé nát và ăn tươi nuốt sống cô.
Tay cô chạm vào máu, run rẩy hét lên kêu báo cảnh sát, nhưng thậm chí cô không có lấy một chiếc điện thoại.
Rất sợ, sợ đến mức không thể trốn đi đâu được.
“Bố ơi…”
“Bà ơi…”
Diệp Phục Thu vừa sợ hãi vừa căm giận, cô ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt đắc thắng và ghê tởm của gã đàn ông đó. Anh ta mỉm cười, từ từ núp sau lưng vợ, lẫn vào đám đông, tiếp tục chà đạp lên lòng tự trọng của cô.
Khoảnh khắc đó, trong đầu cô như có thứ gì đó hoàn toàn sụp đổ.
Dạ dày cô xoắn lại, cuộn trào, cô lấy tay bịt miệng nhưng không thể ngăn cơn buồn nôn dữ dội…
Diệp Phục Thu đột ngột mở mắt, giật mình ngồi bật dậy.
Căn phòng vốn yên tĩnh bị tiếng khóc thút thít của cô gái phá vỡ, cô đột ngột ôm chặt cơ thể run rẩy, mồ hôi lạnh rịn ra sau lưng.
Cô vén tóc lên, đưa tay sờ vào vết sẹo mờ hình lưỡi liềm ở thái dương phải, cố nén cơn thèm muốn cào gãi.
Nó lại tái phát, vừa ngứa vừa đau, nhưng lại không thể chạm vào, khiến cô chỉ muốn xé nát khuôn mặt mình.
Vết thương trên mặt đã lành từ lâu, nhưng bóng ma tâm lý đang hiện hình thành cơn đau hành hạ cô.
Khiến Diệp Phục Thu nhầm tưởng đó là nỗi đau ngứa ngáy từ vết sẹo nứt ra.
Càng yên tĩnh, càng đáng sợ.
Bốn phương tám hướng đều là bóng tối bủa vây, như những cái miệng ác quỷ không phân biệt trắng đen, những ánh mắt dâm tà xấu xa đang áp sát và xé nát cơ thể cô.
Cô muốn lau mồ hôi trên trán, nhưng lại chạm phải nước mắt nơi khóe mắt.
Những chuyện bẩn thỉu chồng chất kích thích thần kinh cô, khiến cô dần không dám nhìn vào mắt đàn ông. Chỉ cần nhìn vài giây thôi, cơ thể cô sẽ vô thức nhớ lại những khoảnh khắc đó.
Diệp Phục Thu biết mình không sai, nhưng bóng tối đó giống như cơn rét chưa dứt, không ngừng làm tổn thương trái tim của cô.
Cô biết, bản thân mình không bình thường.
Đến vịnh Tiêu Quảng Đông, cô cố gắng che đậy sự bất thường của mình.
Nhưng dường như đã thất bại.
Cô biết chấp nhận hợp đồng tài trợ và đến vịnh Tiêu Quảng Đông một mình là rất mạo hiểm, nhưng đó là cách duy nhất để học hành, cũng là một trong những nguyện vọng của cô.
Diệp Phục Thu không muốn gì khác, cô chỉ muốn thoát khỏi ngôi làng đó, chăm chỉ học hành, kiếm thật nhiều tiền và rời khỏi làng Hàn Kiều mãi mãi.
Cô từ từ ngước mắt lên khỏi mái tóc rối bời, đôi mắt vừa khóc đã sáng lấp lánh như sao trong căn phòng tối đen.
Diệp Phục Thu xoay người xuống giường, bước những bước yếu ớt sau cơn ác mộng ra khỏi phòng ngủ.
Cô hơi sợ, muốn đến một nơi rộng rãi thoáng khí ngồi một lúc, nhưng trong nhà không có nước uống, Diệp Phục Thu xuống lầu tìm nước.
Cô bước rất nhẹ, đi trên cầu thang trải thảm gần như không phát ra tiếng động.
Đúng như thư ký Ôn nói, căn biệt thự không đợi được chủ nhân trở về này vào ban đêm trống rỗng đến mức khiến người ta cảm thấy cô đơn.
Lúc này, Diệp Phục Thu bỗng có chút nhớ đến tiếng ngáy vang trời dậy đất của em gái và bà nội.
Nghĩ đến điều đó, cô dừng bước, tầm nhìn hạ xuống —— có người nằm trên sofa phòng khách.
Kỳ Tỉnh vẫn mặc bộ đồ buổi chiều, chiếc áo sơ mi đen vàng cởi gần hết cúc, dưới ánh trăng lớn ở tầng một để lộ phần cơ ngực rắn rỏi nửa kín nửa hở.
Anh ngồi trên sofa với dáng vẻ lười biếng, dang rộng chân, cổ tay che ngang giữa lông mày và mắt, ngăn ánh trăng rọi vào.
Diệp Phục Thu như một con vật nhỏ rụt rè, chậm rãi bước xuống lầu, quan sát lồng ngực anh phập phồng đều đặn, đoán rằng anh đã ngủ.
Trên bàn trà có nước và cốc, đó là đích đến của cô.
Diệp Phục Thu ôm lấy lan can cầu thang, ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn người đó, do dự rất lâu.
Trong không gian yên tĩnh này, tâm trạng xáo trộn vì ác mộng của cô dần dần bình ổn trở lại.
Có phải vì trong phòng có thêm một người đang thở không?
Cô thật sự rất sợ ở một mình.
Giây tiếp theo, Diệp Phục Thu cố gắng bước từng bước tiến đến sofa.
Tiến gần bàn trà có nước, cô ngửi thấy một mùi rượu thoang thoảng. Trước mắt cô, Kỳ Tỉnh ngửa cổ lên cao, yết hầu nhô lên rồi lại hạ xuống như một con thú đang say sưa tận hưởng cơn say.
Những đường gân xanh nổi lên ở cổ anh, bàn tay rắn chắc che tầm mắt làm tăng thêm sức hút nam tính áp bức và mãnh liệt.
Rõ ràng không có gì không hợp, nhưng Diệp Phục Thu lại vô thức lảng tránh ánh mắt, cảm thấy hơi khô miệng.
Cô ngồi xổm đối diện anh qua bàn trà, tay lần mò lấy chiếc bình nước thủy tinh.
Diệp Phục Thu vừa cầm lấy chiếc cốc úp ngược, khi nghiêng bình nước thì bỗng nghe thấy giọng nói mơ hồ, lười biếng của người đàn ông trước mặt.
“Rót cho tôi cốc nước.”
Cô giật mình, bình nước rung lên làm nước đổ ra mặt bàn.
Diệp Phục Thu ngẩng đầu lên nhìn về phía Kỳ Tỉnh.
Anh vẫn giữ nguyên tư thế, thậm chí không mở mắt, có lẽ hoàn toàn không biết người trước mặt là ai.
Rõ ràng là thói quen sai khiến người khác.
Người này say đến mức bất tỉnh nhân sự, Diệp Phục Thu nhớ lại chuyện bị anh trêu chọc ban ngày, cô nâng cốc lên, uống từng ngụm nhỏ giải khát.
Hoàn toàn phớt lờ anh.
Kỳ Tỉnh như một loài động vật thuộc họ chó nhạy cảm với âm thanh, anh lập tức nhận ra tiếng uống nước khe khẽ từ đối phương.
Anh cảm thấy cổ họng khô rát, cố nuốt xuống một cái, yết hầu di chuyển thấp xuống.
Đối phương mãi không động đậy, anh nhíu mày, mở miệng lần nữa.
“Khát.”
Chỉ một từ đơn giản, nhưng lại khiến Diệp Phục Thu nghe ra sự khẩn cầu đầy khó chịu của một người đang say.
Sự mê hoặc tự nhiên ẩn trong vô hình, chỉ một từ cũng đủ khiến tâm trạng cô xao động.
Ngón tay Diệp Phục Thu cầm cốc nước khẽ động, cơ thể không hiểu sao cảm thấy ngứa ngáy.
Giọng nói như thế này, khiến cô thực sự thoáng chút muốn đưa nước cho anh ngay lập tức.
Người say khướt thường lộ ra vẻ chán chường, mềm nhũn như một đống bùn lầy. Nhưng Kỳ Tỉnh không hề nhếch nhác giống những người say rượu khác. Anh lại giống một bông hoa tỏa hương trong đêm, khiến người ta thoáng thấy dáng vẻ dễ bị lợi dụng của anh, mang một sức hút kỳ lạ.
Diệp Phục Thu cầm ly nước của mình, rón rén tiến lại gần.
Thực sự say đến mơ hồ sao?
Cô đứng bên cạnh anh, quỳ một chân lên sofa, dùng miệng cốc chạm vào ngón tay anh.
Kỳ Tỉnh hé mắt thấy ánh phản chiếu từ chiếc cốc thủy tinh, vươn tay định lấy, nhưng Diệp Phục Thu đột nhiên đưa cốc ra xa, khiến anh chỉ cầm vào khoảng không.
Nước gần trong gang tấc mà không uống được, anh buông thõng cánh tay, giọng nói của anh pha chút mè nheo của người say: “Muốn chết à.”
Nước trong tay cô là nước cô đã uống, làm sao có thể đưa cho anh.
Giọng điệu của đối phương dần rõ ràng hơn, Diệp Phục Thu bắt đầu có dự cảm chẳng lành.
Cô vừa định ôm ly nước bỏ chạy, giây tiếp theo, người đàn ông đang cuộn mình trước mặt bỗng mở mắt.
Sự tĩnh lặng của phòng khách, ánh trăng trong trẻo đã xóa bỏ mọi rào cản để hai người nhìn thẳng vào nhau.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Khóe mắt Diệp Phục Thu mở to sững sờ, cơ thể cứng đờ tại chỗ, bị ánh nhìn lờ đờ của anh túm chặt đến mức không thể nhúc nhích.
Đôi mắt phượng của Kỳ Tỉnh mơ hồ, nhìn kỹ người trước mặt trong vài giây rồi nói: “Còn nhìn?”
Đôi mắt sưng đỏ của cô gái dần hiện rõ trong tầm mắt của anh, khóe môi anh nhếch lên giễu cợt: “Lần này nhìn thấy người không nôn, chuyển sang khóc rồi à?”