Chương 3: Tháng 12 đầy nắng

Diệp Phục Thu nhìn chị thư ký, nhận ra đối phương có điều muốn nói nhưng lại thôi, càng như vậy lại càng khiến sự hiếu kỳ trong lòng cô lớn dần, từ đó sinh ra nỗi bất an.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cô giống như con thỏ nhỏ chỉ mới nghe thấy tiếng hổ gầm đã lập tức trở nên run rẩy.

Chàng trai ngồi ở bàn bên cạnh khiến cô cảm nhận được sự nguy hiểm mãnh liệt, nhưng cô vẫn không kiềm chế được cảm giác muốn tìm hiểu.

Ôn Lị chưa nói xong, Diệp Phục Thu liếc qua đã nhìn thấy chàng trai đó đứng lên, cô lập tức cúi mặt, rồi vùi đầu cắn một miếng sủi cảo lớn.

Giả vờ rất bận rộn, giả vờ không hề nhìn trộm.

Kỳ Tỉnh đứng lên, từ tốn lấy lá trà trên mặt xuống rồi phủi nhẹ vài giọt nước ở bả vai, ngay sau đó anh nhìn về phía bàn của Diệp Phục Thu.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ thường rất mạnh, giống như trực giác của Diệp Phục Thu lúc này đang nói cho cô biết chính xác anh đi về phía này. Nhưng cô không ngờ anh không những đi về phía này, mà còn đi thẳng tới chỗ các cô.

Thời điểm chàng trai đến gần, trái tim của Diệp Phục Thu đã không khống chế nổi mà đập loạn lên, đầu càng cúi thấp hơn.

Cô đoán, vừa rồi khi cô không nhịn được bật cười, nhất định là anh không nhìn thấy, dù sao thì trong nhà hàng cũng náo nhiệt như vậy, âm thanh của bản thân nhỏ như thế sao có thể…

Nhưng nếu như không nghe thấy, vậy anh qua đây làm gì?

Nhịp tim của cô đã đập gần như đến ngưỡng, những lời xin lỗi đầy hoảng loạn đã ở sẵn miệng, chỉ đợi cơ hội để thốt ra.

Một giây sau, Kỳ Tỉnh bước đến bên bàn của các cô và dừng lại. Anh chống tay bên người Ôn Lị, trong giọng nói lộ ra ý cười nhưng không hề dịu dàng: “Thư ký Ôn, chị có thành kiến rất sâu với tôi nhỉ.”

Hai tai Diệp Phục Thu dựng ngược lên, động tác cắn đũa ngừng lại.

Hả? Anh quen biết chị thư ký?

Cô thử ngước mắt lên thăm dò, thế mà lại phát hiện đối phương đồng thời liếc nhìn về phía cô, Diệp Phục Thu vội vàng rụt về như bị điện giật. Với động tác tránh ánh mắt anh của cô gái quá rõ ràng, gần như viết lên sự ghét bỏ và bài xích lên đỉnh đầu.

Kỳ Tỉnh lạnh nhạt liếc nhìn, rồi lại hỏi Ôn Lị: “Cái gì gọi là tránh xa một chút hả, làm như tôi là bệnh dịch vậy.”

Ôn Lị bình tĩnh, cô ấy rút tờ khăn giấy đặt lên mặt bàn: “Cậu nghe lầm rồi, tôi chưa bao giờ nhắc đến cậu với người khác.”

“Cậu chủ Kỳ, trước hết nên lau sạch bản thân đi đã, ướt sũng như vậy mà đứng gần sẽ khiến tôi thấy không thoải mái.”

Diệp Phục Thu trợn tròn mắt.

Cô ấy không sợ người này sao?

Trên người Kỳ Tỉnh đã không còn đọng nước, đối phương rõ ràng đang cố ý mỉa mai, nhưng anh cũng không để tâm: “Ừhm, như chị thấy đấy, tôi bị người ta hất nước ướt cả người, lại bị chị giễu cợt nữa.”

“Bây giờ tâm tình rất tệ.”

“Có thể làm phiền thư ký Ôn rời đi nhanh một chút không, trà bánh của tôi còn chưa dùng xong, không muốn nhìn thấy chị lắm.”

Anh nhướng mi, liếc nhìn về phía Diệp Phục Thu.

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng phía trước, khiến sống lưng Diêp Phục Thu trở nên cứng ngắc, không dám cử động.

Cô nghe thấy người đàn ông nhẹ nhàng nói một câu.

“À đúng rồi, mang luôn người bạn mắt mù bất lịch sự này của chị theo luôn đi.”

Tim đập lỡ một nhịp, đột nhiên cô cảm thấy xấu hổ, hai gò má đỏ bừng nóng như lửa đốt.

…………

Sau khi ra khỏi nhà hàng, được ánh nắng xoa dịu Diệp Phục Thu mới dám hít thở thật sâu: “Chị ơi… Vừa rồi em bất lịch sự lắm đúng không?”

Đúng là cô không thích đối mặt với người khác, nhưng trong giao tiếp hàng ngày, việc nhìn vào mắt người khác là phép lịch sự cơ bản… Cô hiểu rõ.

Mặc dù ngoài mặt Ôn Lị vẫn lạnh tanh như trước, nhưng người ngoài không khó để cảm nhận được cô ấy vừa bị Kỳ Tỉnh làm cho không vui.

Cô ấy nói rõ với Diệp Phục Thu: “Không có, không cần để ý.”

“Chó điên bị chọc tức nên gặp ai cũng sủa mà thôi.”

Diệp Phục Thu mím môi, vậy nên quan hệ giữa hai người họ là thế nào?

“… Chị quen anh ấy ạ?”

Ôn Lị thở dài: “Nếu như phải nói về mối quan hệ…”

“Chị coi như là chị họ của cậu ấy.”

Diệp Phục Thu: !? Trùng hợp vậy sao?

……

Trước khi trở về biệt thự nhà họ Kỳ, Ôn Lị đã đưa cô đi siêu thị để mua vài nhu yếu phẩm hàng ngày. Dù nơi ở đã chuẩn bị sẵn một số vật dụng cơ bản cho cô, nhưng một số đồ dùng cá nhân vẫn nên tự lựa chọn.

Ôn Lị và cô bị tách ra trong siêu thị, đến lúc cô ấy tìm thấy Diệp Phục Thu thì cô đã thanh toán xong.

Lúc này cô ấy mới nhận ra, bản thân là một người được đào tạo toàn diện lại bị một cô gái nhỏ 18 tuổi bỏ rơi.

Ôn Lị đi tới, có chút bất lực: “Em…”

Lần này, Diệp Phục Thu cầm cái túi lên, nhanh chóng giành lời: “Em biết, khoản chi phí này cũng nằm trong phần tài trợ của họ.”

Cô cúi đầu nhìn bàn chải đánh răng, nước súc miệng, ga giường, dép lê và khăn mặt trong túi, “Nhưng những thứ này chờ sau khi em rời đi thì cũng không có ai dùng nữa.”

“Trong nhà có gửi tiền, nên cứ để em tự mua đi ạ.”

Ôn Lị nhìn chằm chằm cô, ánh mắt dịu xuống, không thể ép được cô nên nhận lấy cái túi: “Đi thôi, chị đưa em về.”

Đúng là một người hoàn toàn không hợp với khí chất của người nhà họ Kỳ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

…………

Khu nhà giàu của vịnh Tiêu Quảng Đông nằm ở vị trí trung tâm hoàng kim, nhưng không hề bị sự náo nhiệt ồn ào của khu CBD với những tòa cao ốc chen chúc ảnh hưởng.

Chỉ có những người có máu mặt ở vùng vịnh mới có thể sở hữu một mảnh đất nhỏ ở đây.

Khuôn viên của nhà họ Kỳ chiếm diện tích lớn nhất, là biệt thự sân vườn rộng với 1.800 mét vuông, kiêu hãnh nằm ở khu nhà giàu. Biệt thự phong cách Châu Âu tọa lạc ngay giữa trung tâm, khu vườn được thiết kế tinh xảo, những cây Tùng Pháp cao chót vót đổ bóng xanh rợp xuống tường trắng mái xanh của biệt thự. Tiếng nước róc rách từ đài phun nước khiến tán cây càng trở nên sống động.

Bảo vệ ở cửa ra vào nhìn thấy biển số xe thì lập tức mở rộng lối vào cho họ.

Ôn Lị bảo tài xế dừng xe, cô ấy xuống xe mở cửa cho Diệp Phục Thu: “Chúng ta cứ trực tiếp xuống xe, đồ của em sẽ có người mang lên sau.”

Những viên gạch màu trắng sữa trong sân sạch đến mức không hề nhìn thấy hạt bụi nào, nối liền với con đường lát sỏi cuội kéo dài đến khu cây xanh.

Hình dáng mảnh mai của Diệp Phục Thu như một bóng đen nhỏ bé trong không gian trắng toát rộng lớn và rực rỡ này trông mong manh đến mức yếu ớt không chịu nổi.

Cô đã sớm bị khung cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc đến không thốt lên lời, đôi mắt tròn xoe, chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời đi theo.

“Nhớ kỹ những gì chị vừa nói với em, ông chủ đi công tác không ở nhà, còn phu nhân và con trai cả đều ở đây.”

Diệp Phục Thu nghĩ ngợi, đôi mắt cong lên, nhỏ giọng trêu chọc: “Các chị gọi con trai nhà giàu… là cậu chủ phải không?”

Ôn Lị bật cười khẽ, đẩy cánh cửa lớn vào nhà cho cô rồi nhún vai: “Dù sao thì chị cũng không gọi như vậy.”

Cánh cửa vừa dày vừa nặng, cao chót vót được mở ra, luồng gió mát lạnh ùa tới xua tan cái nóng hầm hập trên người cô.

Diệp Phục Thu ngẩng đầu, cảm giác nhẹ nhõm nhanh chóng tan biến trước trần nhà cao hàng mét của biệt thự và chiếc đèn chùm pha lê treo lơ lửng trên đầu.

Cô đi theo Ôn Lị rẽ trái rẽ phải một hồi, cuối cùng mới bước vào phòng khách sáng sủa và rộng rãi ở tầng một.

Đã có người ở đây đợi cô từ lâu.

Diệp Phục Thu nhìn về phía trước, thấy có một người phụ nữ ngồi trên ghế sofa quay mặt về phía ánh sáng. Nhờ lớp rèm voan làm dịu bớt nên ánh nắng không còn chói mắt, mà như phủ lên bà ấy một viền sáng vàng kim mờ ảo.

Dù đã ở tuổi trung niên nhưng Mai Nhược vẫn không hề lộ dấu hiệu của sự lão hóa, bà ấy đầy đặn và chỉnh tề, làn da bóng loáng, uy nghi quý phái. Từ đôi chân mày và ánh mắt còn toát lên khí chất của bà chủ nhà giàu nhất vịnh Tiêu Quảng Đông.

Bà ấy mặc bộ quần áo ở nhà màu sắc ấm áp, trên tay cầm ly trà, trong lúc cúi đầu nhấp ngụm trà thì nghe thấy tiếng bước chân của họ.

Diệp Phục Thu đối diện với ánh mắt của người dì đã chọn trúng cô trong hồ sơ của hàng vạn người.

Chỉ một cái nhìn, cô đã được nụ cười ấm áp của Mai Nhược xoa dịu mọi căng thẳng trong lòng.

Ôn Lị chủ động giới thiệu: “Quý bà Mai Nhược, người tài trợ của em.”

Diệp Phục Thu giữ chặt vạt áo, thành thạo chào hỏi: “Cháu chào dì.”

Mai Nhược đặt chén trà xuống, nhìn cô gái đứng thẳng cách đó không xa: Thân hình mảnh khảnh cân đối, mái tóc đen thiếu dinh dưỡng nên đã trở thành màu nâu, làn da trắng nhợt, đôi mắt thuần khiết muốn né tránh nhưng vẫn ép buộc bản thân nhìn thẳng vào người khác.

Bà ấy nhìn một lượt Diệp Phục Thu rồi vẫy tay: “Đứa trẻ ngoan, tới đây để dì nhìn một chút.”

“Trên đường có nóng không?”

Cô lắc đầu, vì vẫn có chút mất tự nhiên nên cô chọn một chỗ bên cạnh Mai Nhược, không xa không gần rồi ngồi xuống.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt Mai Nhược vẫn luôn nhìn vào khuôn mặt cô, sau hai giây mới hơi cường điệu nhấn mạnh: “Ngẩng đầu.”

Trong lòng Diệp Phục Thu căng thẳng, nhanh chóng ngước mắt lên đối diện với bà ấy.

Mai Nhược mỉm cười, gật đầu: “Như này mới đúng.”

Ôn Lị cũng tiến lại, ngồi vào ghế sofa bên cạnh, rót cho Diệp Phục Thu một tách trà.

“Sau này cháu cứ yên tâm ở đây, chỗ này rất gần trường học của cháu, trong nhà cũng đã chuẩn bị tài xế cho cháu rồi, không cần phải lo việc đi lại đến trường.”

Tư thái của Mai Nhược tự nhiên, giải thích với cô: “Cháu cũng thấy đấy, nhà rất lớn nhưng lại chẳng có mấy ai, yêu cầu cháu ở lại nhà họ Kỳ cũng chỉ vì muốn có thêm một người ở cùng dì.”

“Vào nhà rồi thì hãy cứ xem mình là người trong nhà, cháu cứ học cho giỏi, những thứ khác không cần quan tâm.”

“Chồng dì không có ở nhà, lần sau dì sẽ giới thiệu cho cháu.” Bà ấy cầm tách trà lên đưa cho Diệp Phục Thu, “Con trai dì cũng lớn lên ở Tân Dương, sau này gặp chắc hẳn hai đứa sẽ có nhiều chủ đề để nói.”

Diệp Phục Thu gật đầu, vội vàng nhận lấy tách trà, tách trà mỏng như lá liễu nên cô cũng không dám dùng sức cầm.

Bản thân tách trà đã là một tác phẩm nghệ thuật, chưa kể tới hương thơm trong trẻo của trà bay lên, chắc chắn là đồ vật quý giá nằm ngoài nhận thức của cô.

“Cháu cảm ơn dì.” Cô không giỏi ăn nói, chỉ biết nói lời cảm ơn chân thành.

Lúc này ở trên tầng truyền tới tiếng đóng cửa, Mai Nhược ngước mắt lên nhìn, âm thanh không lớn nhưng bà ấy lại có thể gọi đúng người.

“A Tỉnh, con tới đây.”

Tiếng bước chân loẹt quẹt của người đó bước tới gần, khi đến lan can cầu thang trên tầng hai thì dừng lại.

Diệp Phục Thu đang nhấp một ngụm trà, vị ngọt dễ chịu nhưng đến khi cô ngẩng đầu lên thì đột nhiên sững sờ tại chỗ.

Khoảnh khắc nhìn thẳng vào người đó, ngón tay cầm chén trà của cô đã run lên.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Mai Nhược đỡ bả vai cô, giới thiệu: “Đây là con trai cả của dì, Kỳ Tỉnh, hai đứa làm quen một chút đi.”

“Sau này nếu dì không ở đây, con cứ tìm Kỳ Tỉnh, thằng bé sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của con.”

Kỳ Tỉnh mặc áo phông trắng và quần đùi màu xám, tóc đen còn ướt, rõ ràng là vừa đi ra từ trong nhà tắm.

Đôi mắt sâu thẳm của anh như vừa được tắm ướt, khi anh dựa ở nơi cao, tạo thành một dáng vẻ cường thế bao trùm mọi thứ.

Kỳ Tỉnh liếc xuống, ánh mắt này khiến Diệp Phục Thu bị dọa đến không dám hô hấp.

Điều đầu tiên cô nhớ chính là đôi mắt phượng này của anh khi ở nhà hàng. Rất dọa người, nhưng lại thường xuyên ẩn chứa ý cười khiến người khác nhìn không thấu.

Điều đó khiến cô không tự chủ cảm thấy lạnh sống lưng.

Quy củ được giáo dục từ nhỏ cho cô biết vào lúc này nhất định phải chào hỏi thật tốt.

Thế nhưng nỗi sợ hãi lại khiến cô khó mở miệng, đôi mắt ngượng ngùng của Diệp Phục Thu sáng lên, nhưng vẫn ép mình mở miệng: “…Chào anh.”

Mai Nhược thấy con trai cứ cà lơ phất phơ thì không vui, giọng nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự nghiêm khắc: “Lúc mẹ sinh con ra bác sĩ nhét chân của con vào trong bụng mẹ rồi à?”

“Cút xuống đây, làm quen đi.”

Kỳ Tỉnh nhướng mày, không nói gì, chậm chạp bước xuống cầu thang.

Bà ấy đứng dậy, để lại không gian cho người trẻ tuổi làm quen, “Mẹ đi thay quần áo, hai đứa làm quen trước một chút đi.”

“Ôn Lị, qua đây, tôi có việc giao cho cô.”

Ôn Lị nhìn cô một cái, dường như có chút không yên tâm, sau đó đứng dậy theo Mai Nhược rời đi.

Diệp Phục Thu cúi đầu, ngồi im không dám động đậy, giống như bị hơi lạnh của điều hòa làm đông cứng.

Mỗi một ánh mắt nóng bỏng của đối phương nhìn vào cô đều khiến cô cảm thấy khó chịu.

Diệp Phục Thu lập tức đặt tách trà trong tay xuống, tựa như đã trộm động vào thứ quý giá không thuộc về mình.

Tiếng bước chân từ trên xuống, đến gần.

Cô nhìn chằm chằm vào hai đầu gối mình, tim đã nhảy lên đến tận cuống họng.

Trên người Kỳ Tỉnh còn mang theo hương bạc hà xanh của sữa tắm, anh đút tay vào túi quần rồi đi đến ghế sofa.

“Trà ngon không?”

Diệp Phục Thu gật đầu thật mạnh.

Anh lại hỏi: “Vậy tại sao vẫn còn thừa nhiều như vậy đã vứt sang một bên?”

Hai má cô nóng bừng, nhanh chóng cầm tách trà lên uống một hơi cạn sạch.

Sau khi làm xong, Diệp Phục Thu mới nhận ra đối phương đang cố ý trêu cô, tay nâng chén trà trở nên cứng đờ nhưng không dám nổi giận.

Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm vào động tác vội vàng của cô, khóe miệng chậm rãi nâng lên, ý cười càng ngạo mạn.

Anh chưa bao giờ che giấu sự ngang bướng của mình.

Anh lười biếng ngồi xuống, rót cho mình một tách trà, “Có vẻ như cả chặng đường Ôn Lị không tiếp đãi cô tốt. Vào đây mà chẳng thấy nụ cười nào…”

Nghe thấy đối phương trách cứ chị thư ký, Diệp Phục Thu lo lắng, lập tức biện hộ: “Không phải, đều rất tốt, là tôi,… trời sinh tôi không thích cười.”

Mỗi lời cô nói đều nằm trong tính toán của anh, từng bước dẫm lên trung tâm cái bẫy.

Kỳ Tỉnh ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén như dao: “Không thích cười?”

Thân hình mảnh khảnh của cô gái trong tầm mắt anh đang căng cứng như cung đã lên dây, yếu ớt như đậu phụ bóp một cái là vỡ, trong đôi mắt cụp xuống lại không giấu được vẻ nghi ngờ và tự ti.

Ngón tay Kỳ Tỉnh chậm rãi di chuyển chén trà, không coi ai ra gì và có thù tất báo là hai đặc tính cực đoan trên người anh, chưa bao giờ đối ngược nhau.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Khi anh giở thói xấu, đuôi mắt càng kéo dài hơn, sắc bén hơn, anh sẽ cười, nhưng nụ cười rất nhạt, cũng rất giả dối.

“Vậy lúc tôi bị người ta hất nước lên mặt, người cười vui vẻ đó là ai vậy?”





Để lại một bình luận