“Cậu rất quan tâm không?”

“Cái gì?”

“Cùng một câu hỏi mà cậu đã hỏi hai lần.”

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Nghê Dạng không ngại ngùng nhìn thẳng vào cậu ta, đôi lông mày hơi nhướng lên đầy khiêu khích: “Sao vậy, việc tôi thích ai rất quan trọng với cậu sao?”

Phó Minh Tễ hoảng loạn lùi lại: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”

“Cậu thích ai hay không thích ai chẳng liên quan gì đến tôi cả, chỉ là chuyện của Hứa Văn Châu liên quan đến nhà họ Phó và nhà họ Tiêu nên tôi mới hỏi thêm một chút thôi.”

Giọng nói của cậu ta bất ngờ trở nên cao hơn, nghe như là biện hộ.

Nghê Dạng “Ồ” một tiếng, không truy hỏi thêm, vẻ mặt bình thản như thể không quan tâm đến chuyện này.

Sau tiết học thứ tư, Trình Thụy Tuyết và Tôn Dục mới biết về sự cố thang máy, khi liên lạc với Nghê Dạng qua mạng xã hội thì cô đã được chú Hai với thím đón về nhà.

Thím Hai luôn lo lắng, không ngừng hỏi han tình trạng sức khỏe và tinh thần của cô: “Dạng Dạng, chú Hai của con có một người bạn là phó viện trưởng, để chú Hai cháu đi liên lạc một chút đi.”

Câu nói vừa khéo léo vừa trực tiếp, chỉ là hy vọng cô đi khám bệnh mà thôi.

Một nhà chú thím sống phụ thuộc vào Nghê Nhạc Minh, tình cảm của họ đối với cô có chút khách sáo, hoặc có thể là do tính tình của cô không tốt nên mọi người luôn phải cẩn trọng khi nói chuyện với cô.

“Đến lúc đó rồi nói sau.”

Thím Hai quan tâm cô nhưng lại sợ làm phiền cô cho nên đã chuẩn bị sẵn thức ăn và trái cây đưa vào phòng, để cô có không gian riêng.

Người giúp việc mang đồ ăn vào: “Cô Nghê Dạng, túi thuốc trên bàn này để ở bên cạnh cho cô nhé?”

Đó là thuốc do Phó Minh Tễ đưa cho cô, bên trong có loại thuốc mà cô quen thuộc.

Sau khi bị căng thẳng, thường xuyên có cảm xúc lo âu, chỉ là cô giỏi che giấu, không bao giờ để lộ ra ngoài.

Tình trạng của cô khác với phần lớn bệnh nhân sợ không gian kín, rất hiếm khi phát bệnh, lại đúng lúc hai lần đều được Phó Minh Tễ cứu giúp.

Lại thêm một ân huệ, thật phiền phức.

Nghê Dạng đá văng đôi dép, đi chân trần lên thảm.

Dì giúp việc chú ý thấy bên cạnh cửa tủ có một đôi giày, không biết được để ở đây từ lúc nào, hỏi cô có muốn lấy ra dọn dẹp không.

Nghê Dạng liếc nhìn, chú ý vào đôi giày da đỏ có nút ngọc trai, lại nghĩ đến Hứa Văn Châu.

Không chỉ là một cái ân tình, nó thậm chí còn khó chịu hơn.

Sự cố thang máy nhanh chóng lan truyền trong trường học, chỉ có Hứa Văn Châu là không biết gì.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Sau khi rời khỏi trường, bọn họ lên xe của Tiêu Từ đến một nơi vắng vẻ, nơi đây là phòng trà tư nhân, không hẹn trước thì không thể đi vào.

Tuy nhiên, Hứa Văn Châu và bà nội không có thời gian rảnh để thưởng thức.

Bà nội Hứa chắp tay lo lắng, vừa muốn hỏi rõ chuyện, vừa không biết làm sao để nhắc đến chiếc đồng hồ với Tiêu Từ.

Chiếc đồng hồ đã bị Tiêu Từ quên từ lâu, là tài sản lớn nhất mà bà nội Hứa từng thấy, bà làm sao có thể nói bỏ là bỏ.

Trên bàn bày ba tách trà, Tiêu Từ uống một ngụm, nhìn về phía hai người đối diện: “Chuyện này nói ra rất dài.”

“Vậy thì nói ngắn gọn đi.”

Hứa Văn Châu không có kiên nhẫn với ông ta.

“Có một số việc vốn không nên để mọi người biết, nhưng việc đã đến mức này, mọi người cần phải biết sự thật……”

Có thể thấy Hứa Văn Châu không có ấn tượng tốt với ông ta, Tiêu Từ đặt hai tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, nghiêm túc nói với anh: “Văn Châu, cháu thực sự là con trai của chú.”

Ánh mắt Hứa Văn Châu lập tức trở nên lạnh lẽo: “Nực cười.”

“Nhìn ông có vẻ lịch sự, nhưng hóa ra lại là kẻ không biết xấu hổ! Văn Châu là cháu trai của tôi, cháu trai ruột!” Bà cụ sống mấy chục năm, lần đầu tiên cãi nhau với người khác.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Tiêu Từ đứng thẳng người: “Tôi biết hai người khó chấp nhận ngay lập tức, nhưng đây là sự thật.”

“Ông có lý do gì mà khăng khăng nói Văn Châu là con trai của ông?”

“Văn Châu được sinh ra khi Sở Tân Nguyệt và Hứa Thanh Phong đã kết hôn chưa đến tám tháng.” Tiêu Từ cho rằng đây là bằng chứng hiệu quả nhất.

Còn về câu thơ có ý nghĩa đặc biệt đối với ông ta và Sở Tân Nguyệt, không cần phải nói cho người ngoài biết.

“Hừ.” Bà cụ tức giận đến nỗi tay run rẩy: “Văn Châu của chúng tôi mới tám tháng đã sinh non, là con hợp pháp của vợ chồng nhà nó.!”

Con trai và con dâu của bà đã qua đời nhiều năm, lại bị người ta gán cho tiếng xấu, bà cụ dùng cả hai tay đấm ngực, than hô “Tạo nghiệp”.

Khi Tiêu Từ tiếc nuối hồi tưởng lại đêm trước khi kết hôn, dùng “Tình yêu chân thành” làm lý do cho sự phóng túng, Hứa Văn Châu mắt trợn tròn, tức giận đến đỏ mặt. Nếu không có bà nội Hứa tới kéo lại, anh đã lao lên đấm cho ông ta một cú.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Tiêu Từ ưỡn ngực, không hề sợ hãi cơn tức giận của anh: “Văn Châu, chú biết trong một khoảng thời gian ngắn cháu khó có thể chấp nhận được ngay, có vài chi tiết chú không tiện nói rõ, nhưng mối quan hệ bố con giữa chúng ta là thật.”

“Không được, nói xấu mẹ tôi!”

“Văn Châu, không được đánh người.” Bà cụ nghẹn ngào giữ cháu trai lại, sợ anh làm điều ngu ngốc.

“Nếu cháu không tin, chúng ta có thể làm xét nghiệm ADN.” Tiêu Từ giơ tay, vẻ tự tin của ông ta khiến cho cả bà cháu cảm thấy đau lòng.

Một người đàn ông không rõ lý do đột nhiên xuất hiện, nói rằng là bố ruột của anh, không chấp nhận mà còn yêu cầu làm xét nghiệm ADN, dựa vào đâu?

Hứa Văn Châu siết chặt tay, gân xanh nổi lên, bà cụ run rẩy nắm lấy tay anh, tim đập liên hồi, Hứa Văn Châu nghiến răng kiềm chế cảm xúc: “Bà nội, chúng ta về nhà thôi.”

Tiêu Từ không thúc ép.

Rất nhanh, bà nội Hứa Văn Châu nhận thấy hàng xóm xung quanh đối xử với bà một cách khác thường, chẳng hạn như vợ chồng nhà họ Quý ở phía đối diện, trước đây thường chê bai bà công việc đánh giày của bà là bẩn thỉu, hôm nay gặp bà lại tươi cười rạng rỡ, còn cố nhét cho bà hai quả trái cây mới mua.

Ngay cả bảo vệ ở cổng cũng vậy, trước đây luôn cảm thấy phiền phức khi bà yêu cầu mở cửa, hôm nay lại chủ động trò chuyện với bà……

Tất cả những điều này bắt đầu thay đổi từ khi người đàn ông kia xuất hiện, bà nội Hứa cảm thấy nghi ngờ, gọi bảo vệ lại hỏi, nhưng bảo vệ lúng túng không chịu nói rõ.

Bà lại tìm mẹ Quý hỏi chuyện, mẹ Quý không giữ được bí mật nên đã nhanh chóng tiết lộ rằng có người nhờ hàng xóm chăm sóc bà và cháu trai bà.

Nhờ “phúc” của Tiêu Từ, hàng xóm xung quanh đều biết rằng gia đình anh có một người họ hàng giàu có mới xuất hiện, những hàng xóm không giao thiệp suốt mười mấy năm đều đến tận nơi để làm thân.

Bà nội Hứa cảm thấy trong lòng buồn bực, đau lòng khi thấy cháu trai bị liên lụy.

“Văn Châu, hay là chúng ta đi làm xét nghiệm ADN để cho ông ta hết hy vọng đi.”

Hứa Văn Châu cầm khúc gỗ, từng dao từng dao cẩn thận khắc: “Cháu là, con trai của Hứa Thanh Phong.”

Những ngày nay anh luôn nhốt mình ở trong phòng, bà nội Hứa vô cùng đau lòng: “Đương nhiên là vậy rồi.”

“Nếu đúng là vậy, tại sao cháu lại phải làm xét nghiệm với người lạ?”

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Đối với anh, Tiêu Từ chính là một người xa lạ.

Một người lạ tùy tiện đứng ra nói rằng bọn họ có quan hệ huyết thống, anh liền phải đi làm xét nghiệm à? Thực là nực cười.

Điều đó càng chứng minh giữa Tiêu Từ với mẹ anh có chuyện không rõ ràng, nếu không tại sao anh lại phải làm xét nghiệm với Tiêu Từ?

Dù ký ức của anh về bố mẹ chỉ dừng lại ở hồi còn bé nhưng anh vẫn tin rằng bố mẹ anh không phản bội lẫn nhau.

Sở Tân Nguyệt là một người cầm được thì buông được, bà ấy có nguyên tắc và khí phách, chỉ vì Hứa Thanh Phong xứng đáng, bà ấy mới kết hôn.

Chuyện này cuối cùng đã thu hút sự chú ý của nhà họ Tiêu, Tiêu Từ bị bố ông ta gọi đến và giáo huấn một trận.

Ông ta không từ bỏ ý định nhận lại con trai, thậm chí còn kiên quyết muốn để Hứa Văn Châu nhận tổ quy tông.

Ông cụ Tiêu đã lớn tuổi, Tiêu Từ không giống như hồi còn trẻ dễ quản lý nữa, ông cụ vừa tức vừa bất lực, chỉ ra khó khăn lớn nhất hiện tại: “Phó Thanh chắc chắn sẽ không đồng ý.”

Bọn họ và nhà họ Phó liên hôn với nhau vì lợi ích, hỗ trợ lẫn nhau trong công việc kinh doanh, nếu vì Hứa Văn Châu mà gây ra mâu thuẫn, sẽ là thiệt hại không đáng có.

“Con đã dây dưa với cô ấy nhiều năm, cô ấy cũng nên hiểu rõ.”

“Con muốn làm gì?”

Tiêu Từ nhìn bố mình, không nói gì, trong lòng đã có quyết định từ lâu. Ông ta tìm luật sư và sẽ thông qua pháp luật để kiện ly hôn.

Tiêu Từ hành động rất nhanh, ngày hôm sau đã có luật sư đến tận nhà.

Khi biết được mục đích của luật sư, Phó Thanh thản nhiên đuổi người đi: “Anh về bảo lại với Tiêu Từ, bảo ông ta hãy từ bỏ ý định đó đi!”

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Sau khi bị từ chối, luật sư danh tiếng vẫn giữ vẻ ngoài lịch sự, đi ngang qua Phó Minh Tễ vừa từ bên ngoài trở về.

Thấy con trai trước đây luôn tươi cười rạng rỡ giờ lại trở nên ảm đạm, Phó Thanh cảm thấy vừa đau khổ vừa chua xót, chỉ là sự kiêu ngạo trong bản chất không cho phép bà ấy cúi đầu trước con trai mình.

Phó Minh Tễ từ ngoài vào, bước qua đại sảnh rộng rãi như không có ai, Phó Thanh vô tình làm gãy bó hoa mới được gửi đến: “Đứng lại.”

Sau một lúc im lặng, Phó Minh Tễ dừng chân lại: “Có việc gì?”

“Mẹ thấy gần đây tình trạng của con không tốt lắm, ngày kia là kỳ thi liên hợp 6 trường, phải chú ý.” Lời quan tâm trên miệng lại trở thành sự thúc giục, Phó Thanh cảm thấy không được tự nhiên: “Giờ không còn Hứa Văn Châu cản trở, con cũng nên lấy được hạng nhất chứ?”

Phó Minh Tễ dần trở nên chết lặng: “Trong mắt mẹ ngoài kết quả học tập còn gì khác không?”

Câu hỏi này lập tức châm ngòi cho cơn tức giận của Phó Thanh: “Mẹ nuôi con lớn đến thế này, đã tiêu tốn bao nhiêu tâm huyết, chỉ mong con có kết quả tốt, mẹ sai phải không?”

Cậu ta cười lạnh: “Mẹ không sai, người sai vĩnh viễn là những người khác.”

Phó Thanh quá kiêu ngạo và cứng đầu nên mới làm mọi thứ trở nên rối ren như vậy. Những năm qua bà ấy cũng đã trở nên xa cách với nhà họ Phó, chỉ dựa vào mối quan hệ huyết thống để duy trì.

Mỗi lần gặp mặt đều đối đầu gay gắt, Phó Thanh cảm thấy đầu óc choáng váng, Phó Minh Tễ không ngoái đầu lại, nhốt mình trong phòng cũng không đi ra nữa.

“Bà chủ, hay là hẹn bác sĩ đi?” Triệu chứng đau đầu của Phó Thanh đã kéo dài được một thời gian, quản gia đã cân nhắc kỹ lưỡng mới đưa ra đề nghị.

Phó Thanh xua tay, chỉ muốn yên tĩnh một chút.

Nếu không phải vì chồng phản bội bà ấy, con trai ngỗ nghịch không nghe lời bà ấy, liệu bà ấy có khó chịu như vậy không?

Đều là do họ ép cả!

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

“À phải rồi, chuyện tôi nhờ các người điều tra có tin tức gì chưa?”

Quản gia lắc đầu: “Khi đó, huyện Thấm Thủy còn khá lạc hậu, Hứa Văn Châu sinh ra ở thị trấn, rất khó để tra cứu thông tin chi tiết khi chào đời.”

Tin tức cách đây 18 năm không phát triển như hiện nay, bệnh viện ở thị trấn cũng không có hồ sơ điện tử sao lưu, hồ sơ giấy thì khó tìm kiếm hơn. Vì vậy, họ chỉ biết ngày sinh của Hứa Văn Châu, không thể tìm thêm thông tin khác.

Thực sự buồn cười, Tiêu Từ cố gắng để được làm bố của người ta, mà người ta lại không nhận, thậm chí còn từ chối làm xét nghiệm ADN.

Phó Thanh vừa ghét Hứa Văn Châu, vừa cảm thấy hài lòng khi thấy Hứa Văn Châu làm cho Tiêu Từ phải chịu khổ.

Sự kiêu ngạo này làm bà ấy nhớ đến Sở Tân Nguyệt, người phụ nữ đã rời đi một cách quyết đoán, tưởng rằng là người có khí phách, không ngờ lại để lại một đứa con trai.

Bây giờ nghĩ lại, chiếc đồng hồ đó mà bà ấy nhận được hai ngày sau khi kết hôn, có lẽ là Tiêu Từ đã đi tìm Sở Tân Nguyệt để lại. May mà lúc đó Tiêu Từ không có nhà, bưu phẩm rơi vào tay bà, và khi trả lại, đã hoàn toàn chấm dứt ý định của Sở Tân Nguyệt.

Nhìn vẻ mặt quyết đoán của Tiêu Từ thì thân phận của Hứa Văn Châu có lẽ là thật, dù hai người không phải bố con, chỉ dựa vào thái độ của Tiêu Từ cũng đủ chứng minh rằng Sở Tân Nguyệt đã từng can thiệp vào cuộc hôn nhân của bà ấy.

Bất kể thế nào, Hứa Văn Châu cũng không vô tội.

Phó Thanh lợi dụng tình hình để gây áp lực, liên kết với một số phụ huynh gọi điện khiếu nại với trường, hy vọng trường sẽ đuổi học Hứa Văn Châu, nhưng phía trường kéo dài và không đưa ra phản hồi.

Hứa Văn Châu có thành tích xuất sắc, có khả năng lấy được danh hiệu thủ khoa tỉnh để làm rạng danh trường, họ chắc chắn không muốn bỏ lỡ một tài năng tốt như vậy.

Trong kỳ thi liên hợp 6 trường lần này, giáo viên chủ nhiệm dự định đến thăm nhà các gia đình, vừa đến cổng trường thì bị một chiếc xe chặn lại.

Giáo viên chủ nhiệm ngẩng đầu lên, từ cửa sổ hạ xuống nhìn thấy một gương mặt quen thuộc: “Nghê Dạng.”

“Cô Đàm đi đâu vậy ạ?”

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

“Đang trên đường đến nhà Hứa Văn Châu, thăm hỏi gia đình.”

Nghê Dạng nói “Ồ” một tiếng, dường như đã suy nghĩ một lúc lâu: “Đúng lúc tiện đường, em chở cô một đoạn nhé.”

Không có việc gì mà lại nhiệt tình như vậy, không phải gian cũng là trộm, cô Đàm lắc đầu: “Không cần làm phiền em đâu.”

“Không phiền đâu ạ.” Theo ý của Nghê Dạng, tài xế mở cửa ghế phụ: “Cô Đàm, xin mời vào.”

Cô Đàm: “……”

Cô Đàm cứ thế lo lắng đi cùng vị đại tiểu thư một đoạn đường.

Giáo viên mà lại sợ học sinh, ra ngoài chắc chắn sẽ bị người khác cười chê.

Thực ra không phải là sợ, chỉ là phong cách làm việc của Nghê Dạng không thể đoán trước, không quản lý được nên chỉ đành tránh càng xa càng tốt.

Chưa nói địa chỉ, chiếc xe sang đã trực tiếp chạy về tiểu khu của Hứa Văn Châu, cô Đàm không khỏi nghi ngờ, vị đại tiểu thư này sao lại biết địa chỉ nhà bạn học?

Sau khi suy nghĩ về nó, hai người đã từng là bạn học trong một thời gian dài, quan hệ chắc cũng tốt.

Hơn nữa, khi cô Đàm đang xem địa chỉ trong điện thoại, Nghê Dạng đã đi trước dẫn đường: “Cô Đàm, ở đây.”

Cô Đàm đưa tay lau mồ hôi.

Ngoài cửa không có chuông, gõ vài lần không ai trả lời, cô Đàm quay sang nhìn học sinh: “Em quen Hứa Văn Châu, em gọi điện hỏi thử nhé?”

“Em không có số.” Tôn Dục đã bồi thường cho cô một chiếc điện thoại mới, không có nhiều số liên hệ, cũng không sao lưu từ điện thoại cũ vào.

Cô Đàm lật đi lật lại thông tin trong danh sách, cuối cùng tìm được số điện thoại, gọi đi nhưng không có ai bắt máy.

Quý Đào ở bên cạnh nghe thấy tiếng động, mở cửa hỏi: “Mọi người tìm ai?”

Trong tình huống này, Cô Đàm phải ra mặt: “Đây có phải là nhà của Hứa Văn Châu không? Tôi là giáo viên chủ nhiệm của em ấy, đến thăm hỏi gia đình.”

Ánh mắt của Quý Đào lướt qua cô gái cao ráo đứng sau cô Đàm, ánh mắt đầy ngạc nhiên, do dự vài giây mới trả lời: “Anh Văn Châu và bà nội đã đi bệnh viện rồi.”

Gần đây có nhiều lời đồn, tin đồn trong trường học đã lan đến phụ cận tiểu khu, những người rảnh rỗi ngồi ở cửa nghị luận ồn ào.

“Nghe nói là bố ruột của đứa trẻ đã tìm đến cửa .”

“Đứa cháu đã được nuôi hơn 10 năm lại không phải cháu ruột, thật là tội nghiệp.”

“Mẹ của đứa trẻ có ngoại tình không?”

“……”

Những lời này bị bà nội Hứa nghe thấy, bà lao ra ngoài đối chất, khiến bà bị phát bệnh ngay tại chỗ.

Sau khi tìm hiểu tình hình từ Quý Đào, đúng lúc này Hứa Văn Châu gọi lại, cô Đàm hỏi vài câu rồi đi cùng Nghê Dạng lên xe đến bệnh viện.

Hứa Văn Châu ngạc nhiên nhìn cô gái đứng bên cạnh cô giáo.

Bà cụ nằm trên giường bệnh vừa mới tỉnh lại, cô Đàm hỏi thăm vài câu rồi mới bắt đầu vào vấn đề chính.

Nghê Dạng theo sau Hứa Văn Châu một cách không mục đích, thấy anh thành thạo di chuyển giữa các tầng và quầy thuốc trong bệnh viện.

Nhập viện, lấy thuốc, lại là một khoản chi phí lớn.

Dãy số đó còn không đủ để mua một chiếc túi xách của cô nhưng lại đã tiêu tốn một khoản tiền lớn của Hứa Văn Châu, cô bỗng hiểu ra lý do Hứa Văn Châu giữ tiền lại mà không tiêu.

Trong lúc suy nghĩ, Nghê Dạng không để ý đến cửa thang máy sắp đóng lại, cổ tay thò vào một nửa bị người kéo lại, cả cơ thể lao về phía trước.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Cửa thang máy mở ra rồi đóng lại, Hứa Văn Châu thở hổn hển: “Cậu đi theo tôi, để làm gì vậy?”

Thang máy ổn định từ từ đi lên, Nghê Dạng dần hoàn hồn từ cảnh tượng nguy hiểm lúc nãy.

“Tôi muốn thi vào đại học A.” Nghê Dạng nâng cằm, ánh sáng trước trán phản chiếu trong ánh mắt: “Cậu trở lại dạy kèm cho tôi.”

Hứa Văn Châu im lặng nhìn cô.

Đôi giày đỏ dưới chân cô gái thật nổi bật và bắt mắt.

“Đinh——”

Cửa thang máy từ từ mở ra, Hứa Văn Châu lấy một con cáo nhỏ bằng gỗ được khắc rất lâu từ trong túi ra, đặt vào trong tay cô.





Để lại một bình luận