Lòng bàn chân vốn rất nhạy cảm, bất chợt bị một bàn tay lạ nắm chặt, hơi ấm không thuộc về mình liên tục truyền đến có cảm giác nóng bỏng và thiêu đốt.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Người kiêu ngạo như Nghê Dạng cũng phải sững sờ mất vài giây.
Hơi thở phả lên trán, nhịp thở hỗn loạn, trên con đường vắng vẻ không có âm thanh nào khác ngoài sự im lặng.
Nghê Dạng hít sâu một hơi, rút chân mình ra khỏi bàn tay anh: “Thả tôi ra.”
Hứa Văn Châu ngay lập tức buông tay. Cô đứng một chân nên mất trọng tâm, lại một lần nữa tự chui đầu vào lưới, ngã vào người Hứa Văn Châu.
Khác với lần trước lao vào vòng tay của anh, khi ấy cô chỉ nghĩ đến việc chạy trốn nên cảm thấy rất kích thích. Lần này, cô thật sự cảm nhận được cấu trúc vững chãi của cơ thể đối phương, áo của anh tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng của nước giặt.
Toàn thân Hứa Văn Châu cứng đờ, một tay anh chống lên yên xe, một tay ôm chặt lấy eo cô. Đầu anh ngả ra phía sau, yết hầu lên trượt xuống bất thường.
Qua mái tóc bị gió thổi rối bời, hai đôi mắt nhìn nhau dưới ánh đèn đường mờ ảo trong vài giây, Hứa Văn Châu quay mặt về phía con phố vắng vẻ: “Bình, bình tĩnh chút.”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Chậc.” Cô không nhịn được mà cười lạnh: “Cậu đang ra lệnh cho tôi phải làm gì đấy à?”
Hứa Văn Châu im lặng.
Nghê Dạng đấm vào ngực anh, Hứa Văn Châu nhíu mày vì đau nhưng không nói một lời nào.
Nghê Dạng ghét cái bộ dạng này của anh, sự tức giận ngứa ngáy trong lòng không giải tỏa được nên cô vô cùng khó chịu.
Cuối cùng cô cũng đứng vững rồi đi chân trần trên con đường đầy bụi bặm. Vì không quen với mặt đất thô ráp nên cô nhíu mày, các ngón chân hơi co lại, nhưng sắc mặt vẫn kiêu ngạo: “Nói đi, đến nhà họ Nghê làm gì?”
“Là có một chuyện.” Quan hệ giữa anh và Nghê Dạng gần đây không được tốt, nhưng khi biết được sự thật khiến anh nóng lòng không chịu nổi lao đến đây. Vào lúc này, anh cảm thấy may mắn vì hôm nay đã đồng ý lời mời của Tiêu Từ, bởi vì bữa tối nhàm chán ấy đã cho anh lý do để gặp Nghê Dạng.
“Năm trước ở nhà hàng, bị thương, đối phương bồi thường không phải tiền, mà là hạn mức tiêu dùng.” Không phải anh đang xác minh, mà là đang khẳng định.
Nghê Dạng ngẩng đầu lên, thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy.”
“Vậy tại sao cậu lại đưa, cho tôi tiền mặt?” Có phải phía sau sự thờ ơ lạnh lùng ẩn giấu một chút quan tâm chân thành.……
Cô di chuyển tầm mắt, liếc về phía rừng cây chìm trong bóng đêm, miệng tuyệt tình nói: “Cậu rẻ mà, một vạn tệ là có thể giải quyết rồi.”
“Cậu thật sự nghĩ như vậy sao?” Trong lòng Hứa Văn Châu như có một thứ gì đó rơi xuống.
“Không thì sao? Không lẽ cậu nghĩ tôi tốt bụng đến mức cố tình tìm lý do để nhét tiền cho cậu?” Cô càng nói càng lớn tiếng rồi bỗng nhiên quay đầu lại, trừng to mắt: “Cậu là ai chứ, đáng để tôi hao tổn tâm tư sao?”
“Nghê Dạng.” Hứa Văn Châu nắm chặt các ngón tay, trong mắt anh tối sầm lại như đám mây đen.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Tức giận à? Tôi là người như thế nào chẳng phải cậu là người biết rất rõ sao?” Cô bỗng thay đổi dáng vẻ lạnh lùng vừa rồi, khóe miệng cong lên một nụ cười: “Tôi là người có tâm trạng thất thường, tôi khuyên cậu nên tránh xa tôi càng xa càng tốt.”
Đây là lời Nghê Nhạc Minh mắng cô, ông nói cô đặt điều mẹ kế, tâm địa độc ác, hối hận vì đã nuôi dưỡng ra một đứa con gái dã tâm như sói. Nếu không phải nhìn vào thân phận bạch nguyệt quang của mẹ cô thì có lẽ đã sớm đuổi cô ra khỏi nhà từ lâu rồi.
Là bố ruột còn như thế nên cô cũng chẳng hy vọng vào ai.
Một mình là tốt nhất, tự do tự tại, không bị ràng buộc.
Một chiếc dép hàng ngàn tệ bay ra khỏi đường, trượt xuống dốc và rơi vào bụi cỏ trong rừng, không thấy bóng dáng, Nghê Dạng dứt khoát đá nốt chiếc còn lại bay ra xa.
Mặt đường bằng phẳng không có dị vật, nhưng vẫn khiến chân Nghê Dạng đau nhức, mới đi được hai bước cô đã bực bội đến phát điên, hận không thể đào đất lên rồi trải một tấm thảm vàng lên đó.
Đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ chưa bao giờ phải chịu khổ, không muốn về nhà, lại không muốn hạ thấp lòng tự trọng để cầu xin, toàn thân toát lên vẻ bướng bỉnh.
Hứa Văn Châu nhíu mày, tiến lên nắm lấy cổ tay cô: “Cậu đi đâu vậy?”
“Liên quan đếch gì đến cậu.”
Hứa Văn Châu tự động bỏ qua lời thô tục của cô: “Tôi đưa cậu đi.”
Nghê Dạng “Ha” một tiếng, nở nụ cười: “Hứa Văn Châu, cậu không có chút tự trọng nào à? Tôi mắng cậu vậy mà cậu vẫn còn muốn giúp tôi?”
“Cậu đừng nói gì.” Anh không thích nghe nó.
Nghê Dạng hừ lạnh: “Miệng mọc trên người, tôi……”
Câu nói còn chưa dứt, Hứa Văn Châu đã ôm lấy eo cô rồi bế cô lên ngồi trên yên xe.
Anh hành động rất nhanh rồi xoay người leo lên xe điện lái về phía trước, Nghê Dạng theo quán tính va vào lưng anh, đành phải nắm chặt áo của anh.
“Hứa Văn Châu!” Nghê Dạng cảm thấy anh thật lớn gan, muốn lật trời.
Hứa Văn Châu nhăn nhó không nghe.
Nghê Dạng lôi kéo anh qua lớp áo vô tình chạm vào những vết sẹo không đều, động tác của cô bỗng dưng dừng lại, ngón tay trượt xuống sống lưng của anh.
Thẻ hạn mức đối với Hứa Văn Châu không có tác dụng gì cả, chỉ có tiền mặt mới hữu dụng mà thôi.
Mười ngàn tệ đối với Nghê Dạng không đáng kể, nhưng có thể cải thiện cuộc sống của Hứa Văn Châu và bà nội anh.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Chỉ là, cô không muốn nợ ân tình ai cả.
Hứa Văn Châu chở cô đến một cửa hàng giày, Nghê Dạng nheo mắt đoán ra ý định của anh: “Chẳng lẽ cậu bảo tôi mua giày ở chỗ này? ”
“Ở đây gần.” Hứa Văn Châu dừng xe lại, dùng sức để giữ xe điện thăng bằng.
Nghê Dạng nghiêng đầu hỏi: “Cậu có biết giày tôi thường mang là thương hiệu gì không?”
Hứa Văn Châu đáp: “Không biết.”
Cô gái bật cười: “Quê mùa.”
Dù cô nói gì Hứa Văn Châu vẫn buông tay lái, xe điện không có sức chống đỡ đột ngột nghiêng sang một bên.
Nghê Dạng theo đó hơi nghiêng người, may mà không ngã, cô mở to mắt nhìn anh chằm chằm.
Hứa Văn Châu bảo cô xuống xe nhưng cô không chịu nhúc nhích, thoải mái ngồi trên yên xe, để gió thổi bay mái tóc dài. Khuôn mặt cô thật sự tinh xảo, có khí chất của một người đẹp điển hình với khung xương đẹp, khí chất kiêu ngạo của đại tiểu thư khiến chiếc xe điện tầm thường cũng trở nên cao quý hẳn.
Hứa Văn Châu nhìn sang nơi khác, quay người bước vào cửa hàng giày.
Trên kệ là những mẫu giày mới của mùa xuân, hàng loạt kiểu dáng khiến người ta hoa cả mắt.
Anh thường xuyên mang giày thể thao mua trong dịp giảm giá, kiểu dáng đơn giản, không có gì đặc biệt. Lần đầu tiên trong đời anh chọn giày một cách đúng nghĩa, chỉ có điều lần này là mua cho người khác.
Cô chủ nhiệt tình tiến lên giới thiệu, Hứa Văn Châu lần đầu biết rằng con gái cũng có nhiều yêu cầu trong việc mua giày đến vậy, trắng, hồng…… chỉ riêng màu sắc đã khó chọn lựa.
“Trai đẹp, mua cho bạn gái à?” Cô chủ rất biết cách làm ăn, vừa nói vừa đẩy mẫu giày mới đẹp nhất trong cửa hàng đến trước mặt anh: “Xem mẫu này đi, năm nay kiểu dáng này rất thịnh hành đấy.”
Phần trên màu be được vẽ hoa văn màu xanh lá cây nhạt, tôn lên phần đế màu hồng là màu của mùa xuân. Tuy nhiên màu sắc tươi tắn này không hợp với khí chất đại tiểu thư của Nghê Dạng nên Hứa Văn Châu trực tiếp bỏ qua.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Thấy anh không có hứng thú, bà chủ nhanh chóng đổi qua đôi khác: “Đôi này mới về ngày hôm qua.”
Hứa Văn Châu quay đầu lại, ánh mắt bị một đôi giày da màu đỏ tươi sáng bóng trên kệ thu hút: “Đôi giày đó giá bao nhiêu?”
Rất ít người chọn những màu sáng như vậy, vì đẹp thì đẹp thật nhưng hầu hết mọi người đều khó có thể cân được. Cô chủ lén liếc nhìn ra ngoài vài lần, mặt của người con gái bị tóc dài che mất, nhưng dáng người trông rất đẹp.
Bất kể đối phương có thẩm mỹ kiểu trai thẳng hay là vấn đề về gu, cô chủ vẫn mỉm cười báo giá: “Giá gốc là 268 tệ nhưng tôi sẽ giảm giá cho cậu còn 228 tệ”.
“Đắt vậy sao?” Trong cái nhìn về tiêu dùng của anh, 228 tệ có thể đủ để anh và bà nội mua bốn, năm đôi giày.
Chàng trai nhìn còn trẻ nên cô chủ cửa hàng trong lòng đã tính toán một phen rồi chọn một đôi từ khu vực khuyến mãi: “Cậu xem mẫu này đi, đang giảm giá chỉ còn 99 tệ thôi.”
Hứa Văn Châu chỉ tay vào kệ: “Lấy đôi đó.”
Bà chủ bỗng vui mừng: “Bạn gái của cậu mang size bao nhiêu?”
Size…..
Anh không nhớ rõ, chỉ nhớ bàn tay mình đã nắm lấy đôi chân đó, mềm mại và hơi lạnh.
Hứa Văn Châu chần chừ một lúc rồi làm động tác ra dấu: “Có lẽ, dài khoảng thế này.”
“Lấy cho cậu cỡ 36 nhé, nếu không vừa thì quay lại đổi.” Cô chủ lấy từ kho ra một đôi giày mới cho anh.
Hứa Văn Châu đặt cọc rồi xách hộp giày quay lại gốc cây, đặt đôi giày da màu đỏ xuống bên cạnh chân cô: “Thử đi.”
Nghê Dạng nghiêng đầu nhìn xuống, trên chốt khóa dạng chữ nhất còn có một viên ngọc trai tròn trịa.
Cái người này thường ngày chỉ mang giày thể thao đen trắng, thế mà mắt nhìn cũng rất tốt.
Đại tiểu thư vẫn không chịu xuống xe, cô thò một chân ra, nhẹ nhàng đá đá.
Hứa Văn Châu ngồi xổm xuống, đưa đôi giày tới gần chân cô, nhưng khi cô thử đi vào lại không thuận lợi, mấy lần cũng không cho chân vào được.
“Ngốc quá, không biết giúp tôi một tay sao?” Cô không nhìn thấy hàng mi của anh chớp chớp khi cúi xuống.
Bàn tay thô ráp của anh đỡ lấy bắp chân cô, chỉ cần dùng một chút sức là đã mang vào được ngay, đôi giày vừa vặn như thể được đặt riêng cho cô.
Nghê Dạng khá hài lòng, không khách khí giơ chân còn lại lên.
Hứa Văn Châu hoảng hốt đứng dậy, ném đôi giày xuống và lùi lại hai bước, như cố tình phủi sạch quan hệ: “Tự mang đi.”
Anh vào trong cửa hàng thanh toán, cô chủ cười tươi chúc anh và bạn gái bên nhau dài lâu. Hứa Văn Châu rời khỏi cửa hàng giày như chạy trốn, câu nói “Không phải” lặng lẽ tan biến trong không khí.
Không ai nghe thấy.
Màu đỏ thật sự rất đẹp khi ở trên người cô, tâm trạng Nghê Dạng cũng trở nên tốt hơn, mũi chân cô đạp lên mặt đất tạo thành một nhịp điệu: “Mang một lần, cũng tạm được.”
“……” Đối với một đại tiểu thư mà nói, đôi giày giá hơn 200 tệ cũng chỉ có giá trị sử dụng một lần.
Tuy nhiên, anh sẽ không tùy tiện đánh giá quan điểm tiêu dùng của Nghê Dạng, cô vốn sống trong môi trường như vậy, không cần phải chịu khổ.
“Được rồi, giày là do cậu nhất quyết mua, tiền tôi sẽ không đưa.” Nghê Dạng xuống xe, xỏ hai tay vào túi quần đi về phía ven đường.
Hứa Văn Châu gọi cô lại: “Cậu định làm gì?”
Nghê Dạng lớn tiếng: “Bỏ nhà đi bụi.”
“Trời tối rồi, không an toàn.”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Liên quan gì đến cậu?” Nghê Dạng xoay người khiến hai người đối diện nhau, khoảng cách chỉ khoảng một mét: “Sao bạn học Hứa nhiệt tình giúp đỡ như vậy? Thôi đi, nếu không cẩn thận bị người khác thấy, lại phải nghe đồn tôi và cậu yêu sớm, phiền lắm.”
Cô không hề giấu diếm việc bài xích chuyện đó, Hứa Văn Châu cũng không tự làm khó mình nữa.
Nghê Dạng vẫy một chiếc taxi, Hứa Văn Châu đi xe điện đuổi theo, vốn anh lo lắng không theo kịp tốc độ của xe oto nhưng rất nhanh anh đã nhận ra lộ trình này rất quen thuộc.
Đây là đường đến nhà Nghê Diệu Tổ.
Quả nhiên, đại tiểu thư bỏ nhà đi bụi cũng sẽ không khiến mình tủi thân.
Sau khi nhìn thấy cô xuống xe an toàn, Hứa Văn Châu xoay người rời đi.
Nghê Dạng quay người lại, chỉ thấy xa xa những bóng đen mờ ảo biến thành những điểm nhỏ.
Chú hai và thím hai bày tỏ sự vui mừng khi cô đến nhưng lại lo lắng cô ở nhà chịu tủi thân.
Nghê Dạng không oán giận, ngầm tìm người thăm dò Chu Lan Tâm.
Chu Lan Tâm không hề vô hại như vẻ ngoài của bà ấy. Chỉ riêng chuyện bà ấy từ một người phụ nữ vô danh vươn lên tới vị trí đứng đầu hội phu nhân cũng cho thấy khả năng thu phục lòng người của bà ấy không hề đơn giản.
Trí tuệ, thủ đoạn và thân phận thiếu một thứ cũng không được.
Những năm qua, ấn tượng của mọi người về Chu Lan Tâm là một quý bà giàu có chỉ biết hưởng thụ, ngay cả việc xã giao cũng là đi cùng với Nghê Nhạc Minh. Nên không có lý do gì để bà ấy bí mật đi gặp gỡ với người đàn ông nào khác.
Nghê Dạng đã ở nhà chú Hai được một tuần mà không liên lạc với gia đình. Nghê Nhạc Minh cũng không tìm cô, nhưng Chu Lan Tâm đã gọi điện hai lần, còn chu đáo cử người đưa điện thoại đến cho cô.
Nghê Dạng vừa mới mở hộp ra để cắm sạc thì Nghê Diệu Tổ ôm điện thoại chạy tới, thân hình tròn trịa ngồi phịch xuống ghế sofa mềm mại, “Chị! Chị ơi chị ơi!”
Nghê Dạng bịt tai lại: “Ồn chết mất.”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Nghê Diệu Tổ ngồi dậy từ trên ghế sofa, cuống cuồng đưa điện thoại đến trước mặt cô: “Chị có thấy tin tức trên tường trường học không? Có người lan truyền tin Hứa Văn Châu và Phó Minh Tễ là anh em với nhau!”
Trường trung học số 1 có ba tài khoản tường trường học, lần lượt cho trung học phổ thông, trung học cơ sở, và một tài khoản chung cho cả hai cấp học.
Bài viết được phát tán từ tài khoản chính có lượng truy cập nhiều nhất, thông tin nhanh chóng lan truyền vào các nhóm chat, còn hoành tráng hơn cả tin đồn yêu sớm trước đó.
Tin tức này nhanh chóng được các phụ huynh học sinh truyền tới tai Phó Thanh, bà ấy tức giận gọi điện chất vấn Tiêu Từ.
Người bên kia im lặng.
Phó Thanh ném điện thoại đi, nổi trận lôi đình ở nhà.
Thì ra Tiêu Từ kiên quyết ly hôn với bà ấy, ngay cả con trai cũng không cần, hóa ra là đã tìm được một “Người con tốt” khác. Phó Thanh tức giận đến nỗi bật cười, trong mắt phủ kín tơ máu.
Bà ấy mới biết Hứa Văn Châu và Phó Minh Tế cùng ngày sinh, điều này có nghĩa là Tiêu Từ dây dưa không rõ với Sở Tân Nguyệt trong ngày cưới của họ, thật ghê tởm!
Tại sao lúc đó bà ấy không trực tiếp đánh gãy chân Tiêu Từ! Như vậy thì ông ta sẽ không thể đi đâu được, chỉ có thể ở bên cạnh bà ấy, để mặc bà ấy hành hạ.
Còn có Sở Tân Nguyệt, ngày đó tỏ ra kiêu ngạo như vậy, thế mà sau lưng lại cùng Tiêu Từ sinh con ngoài giá thú, bây giờ đứa con ấy còn liên tục áp đảo con trai bà ấy ở mọi mặt!
Phó Thanh gần như nghiến răng.
Bây giờ quá nhiều người biết chuyện này, dù có quan hệ cũng không thể bịt miệng được mọi người. Nếu muốn giữ thể diện, chỉ có cách để Tiêu Từ phối hợp làm rõ ràng rằng ông ta không có bất kỳ mối quan hệ nào với Hứa Văn Châu.
Phó Thanh nhặt điện thoại lên mới phát hiện màn hình đã bị vỡ.
Bà ấy gọi người giúp việc tới, đổi điện thoại rồi gọi cho Tiêu Từ: “Ông gây ra chuyện thì nhanh chóng tìm người phát thông báo làm rõ.”
“Đó là sự thật, Hứa Văn Châu không thể mãi mãi là con của người khác.” Ý của ông ta là ông ta muốn nhận lại Hứa Văn Châu.
Phó Thanh tức giận, chiếc bình cổ hoa xanh vừa mới thay trong nhà lại bị đập vỡ.
Tiêu Từ thậm chí không màng đến vợ con, không màng đến thể diện cũng muốn Hứa Văn Châu nhận tổ quy tông sao?
“Sở Tân Nguyệt đã chết bao nhiêu năm rồi, ông vẫn không thể quên được bà ấy?” Phó Thanh gay gắt nói: “Tiêu Từ, ông còn nhớ mình họ gì không? Một khi sự việc này truyền ra ngoài, cả nhà họ Tiêu và nhà họ Phó đều sẽ trở thành trò cười.”
“Tôi rất tỉnh táo.” Giọng điệu của Tiêu Từ rất bình tĩnh, bởi vì ông ta đã đưa ra lựa chọn của mình: “Năm đó tôi đã chọn sai và tôi sẽ không bao giờ mắc phải sai lầm tương tự như vậy nữa.”
“Vậy nên ông hối hận rồi, vì cái mộng đẹp của mình, ông phải kéo cả nhà xuống mới chịu à? Ông có bao giờ nghĩ đến tôi và con trai của ông không?” Phó Thanh cảm thấy ngột ngạt đến muốn nổ tung.
Tiêu Từ vẫn kiên quyết nói: “Chỉ cần bà đồng ý ly hôn, bà vẫn có thể giữ thể diện bằng cách đổ trách nhiệm cho tôi.”
Thế giới bên ngoài sẽ luôn thông cảm và bao dung với kẻ yếu thế. Ở độ tuổi này, trong mắt người ngoài ông ta đã được hưởng danh tiếng và đặc quyền cuộc sống, giờ ông ta chỉ muốn theo đuổi hạnh phúc về mặt tinh thần.
“Cút, cút đi!” Thì ra ông ta còn đang nghĩ tới chuyện ly hôn, Phó Thanh liên tục mắng ông ta, trên mặt tràn đầy nước mắt, trong mắt chan chứa nỗi niềm oán hận và không cam lòng.
Sở Tân Nguyệt thật sự là một tai họa, vừa chết đi đã để lại một đứa con gây rối trong cuộc sống của bà ấy.
Trường học vẫn đang trong giờ học, Phó Thanh trực tiếp xông vào lớp tìm người.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Lớp 11A1
Giữa bao ánh mắt nhìn chăm chú, Hứa Văn Châu bị đám đông đùa cợt đẩy đến trước mặt Phó Thanh. Người kia lập tức giơ tay lên để tát anh, lực tay mạnh mẽ, không để lại chút đường lui nào.
Khoảng cách gần nhau, Hứa Văn Châu nắm chặt cổ tay Phó Thanh, không để bà ấy chạm vào mặt mình.
Những học sinh đứng xem đều hít một hơi lạnh.
Phó Thanh vốn dĩ rất chú trọng thể diện, nhưng trong suốt thời gian này sự lạnh nhạt của Tiêu Từ và khoảng cách với con trai đã khiến bà ấy mất đi lý trí. Một khi Tiêu Từ vô tình thì đừng trách bà ấy vô nghĩa.
Thân phận không mấy tốt đẹp của Hứa Văn Châu trở thành nơi để bà ấy phát tiết, những học sinh đứng xem dùng điện thoại âm thầm quay video toàn bộ quá trình.
Nghê Dạng nhíu mày.
Vưu Tuyết Kim lén chụp ảnh gửi cho Phó Minh Tễ, lớp 11A8 đang trong giờ học, màn hình trong ngăn bàn sáng lên nhưng cậu ta không nhìn thấy.
Chuyện này có ảnh hưởng rất xấu, Phó Thanh gây sức ép với trường học muốn họ đuổi học Hứa Văn Châu. Giáo viên chủ nhiệm lén tìm anh, giọng điệu ôn hòa nhưng lại bảo anh tạm thời nghỉ học.
Hứa Văn Châu hỏi lại: “Trường học làm việc, không cần bằng chứng à?”
“Bây giờ mọi chuyện đang ầm ĩ, chủ yếu sợ ảnh hưởng đến việc học của em. Em về nhà nghỉ ngơi hai ngày, chờ khi mọi chuyện được làm rõ thì quay lại học.” Cuối cùng còn thêm một câu, “Cô cũng là vì tốt cho em.”
Hứa Văn Châu “Hừ” khẽ.
Nhân tình thế thái, lòng người dễ thay đổi.
Anh không phải là bông hoa trong nhà kính, đã sớm trải nghiệm sự tàn khốc của xã hội.
“Người đăng bài là ai?”
“Nhà trường vẫn đang điều tra.”
Hứa Văn Châu quay về lớp thu dọn sách vở, xung quanh các bạn học thì thầm to nhỏ.
“Cậu ấy sẽ không bị đuổi học chứ? Nhìn có vẻ tội nghiệp.”
“Con ngoài giá thú thì có gì đáng thương, Phó Minh Tễ mới là người xui xẻo, gặp phải một người anh em như vậy, không biết là anh trai hay em trai nữa.”
“Nghe nói hai người cùng ngày sinh……”
“Bụp——” một tiếng, Nghê Dạng đập mạnh sách lên bàn: “Ồn chết đi được.”
Chỉ trong chốc lát, cả lớp im lặng như tờ.
Hứa Văn Châu dừng lại một chút, kéo khóa balo, khoác lên một bên vai, bước ra khỏi lớp học.
Chưa đi được bao xa anh đã bị Phó Minh Tễ chặn lại ở cầu thang: “Chúng ta nói chuyện một chút.”
Đám đông đứng xem chen lấn trên lan can, tạo thành một khung cảnh kỳ lạ.
Họ không có sở thích bị vây xem như khỉ nên hai người rời khỏi tòa nhà dạy học, tìm một chỗ rộng rãi và yên tĩnh phía sau bồn hoa.
Thời gian nghỉ giữa giờ còn chưa hết, đã nghe ai đó hớt hải nói: “Hứa Văn Châu và Phó Minh Tễ đánh nhau rồi!”
–
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Sau giờ học Phó Minh Tễ mới thấy tin nhắn do Vưu Tuyết Kim gửi tới nên vội vàng chạy ra khỏi lớp, mới biết rằng Phó Thanh đã bị hiệu trưởng gọi đi gặp riêng.
Cậu ta chỉ có thể lên kế hoạch trước, tìm Hứa Văn Châu: “Cậu không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, tôi vốn không nên giận chó đánh mèo lên cậu. Nhưng Sở Tân Nguyệt đã sinh ra cậu mới dẫn đến chuyện ngày hôm nay. Tôi có thể cho cậu rất nhiều tiền để cậu đưa bà nội cậu đi chữa bệnh và rời khỏi Cảnh Dương.”
Chỉ có như vậy Phó Thanh mới có thể bình tĩnh lại và gia đình tan vỡ của cậu ta mới có thể khôi phục lại được hòa bình, dù chỉ là vẻ bề ngoài.
Phó Thanh có một nỗi ám ảnh với Tiêu Từ và sẽ không bao giờ tha thứ cho việc Hứa Văn Châu “Nhận tổ quy tông”.
Hứa Văn Châu nhếch miệng: “Cậu tung tin đồn, bịa đặt nói xấu bố mẹ tôi, còn vọng tưởng để tôi nhận sai.”
Nói thì có vẻ cao thượng, nhưng chẳng qua là đang khẳng định mẹ anh đã phá hoại gia đình người khác, còn bố anh thì bị chế giễu là kẻ “Đổ vỏ”.
Không biết ai là người ra tay đầu tiên. Theo như miêu tả, cuộc ẩu đả diễn ra khá tàn khốc.
Hứa Văn Châu giỏi vật lộn còn Phó Minh Tễ lại tập judo, không ai chịu nhận thua ai. Ai cũng không chịu cúi đầu, cuối cùng giáo viên chủ nhiệm hoang mang chạy tới tách hai người này ra.
Một tin đồn chưa được xác nhận tiếp tục lan rộng là Phó Thanh bất ngờ vào trường và đánh nhau cùng với hai nam sinh khác.
Khi bà nội Hứa nhận được cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm, bà đặt bàn chải đánh giày xuống muốn rời đi ngay. Vị khách trịch thượng tỏ ra không vui, bà cụ cúi xuống xin lỗi. Người kia chửi “Xui xẻo” rồi nhấc chân bỏ đi.
Bà cụ để hộp dụng cụ ở một cửa hàng gần đó, cúi đầu cảm ơn rồi vội vã ra ven đường, học người trẻ tuổi bộ dáng đứng vẫy xe.
Nhìn thấy chiếc xe phía trước bà cụ vẫy lại nhưng xe vẫn phóng đi. Chiếc xe thứ hai tới, bà cụ lại vẫy tay nhưng cũng không thấy chiếc xe nào dừng lại.
Đứa cháu trai bà nuôi từ nhỏ đến lớn, tính nó như nào bà biết rất rõ ràng.
Tại sao lại đánh nhau với bạn cùng lớp?
Chắc chắn là bị bắt nạt, đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Bà nội Hứa nóng lòng không thôi, ở ven đường vẫy vẫy bắt xe, một chiếc ôtô dừng lại, cửa kính trượt xuống, để lộ khuôn mặt của Tiêu Từ: “Bà cụ, bà muốn bắt taxi sao?”
Bà nội Hứa bị sốc, gót chân vấp phải mép dốc, ngã ngồi trên mặt đất.