“Người hẹn hò mới” của cô chính là ‘Cậu bạn cà lăm’, còn thú vị hơn ‘Xa không thể với’ Phó Minh Tễ nhiều, điều này không có nghĩa là cô muốn đổi người để theo đuổi.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Phó Minh Tễ đã từng cứu cô rồi khi gặp lại cậu ta lại mang vẻ đẹp khiến người ta muốn chiếm lấy. Vì vậy, cô muốn giữ cậu ta bên mình. Nhưng thực tế không như mong muốn, Phó Minh Tễ đã từng bước làm tổn thương sự kiên nhẫn của cô qua những lần “Giữ giá”, đồng thời còn bày ra sự chiếm hữu bên trong bản chất của một người con trai.
Không cho đi mà muốn nhận lại, làm gì có chuyện tốt như vậy.
Vào đêm sinh nhật, Hứa Văn Châu đã cùng Nghê Dạng chơi đùa không mục đích cho đến khi đồng hồ điểm đúng 12 giờ.
Nghê Nhạc Minh đã hỏi được thân phận của “Kẻ xâm nhập” từ miệng mẹ Triệu, càng ngày càng không hài lòng với Hứa Văn Châu nên ông tuyên bố sẽ đuổi việc anh. Lần này Chu Lan Tâm cũng không thể ngăn cản, bà ấy đã lén thông báo với Hứa Văn Châu về chuyện chính thức đuổi việc, cùng với một phần tiền lương chưa thanh toán.
Sau khi nhận được những thứ này, Hứa Văn Châu không hề ngạc nhiên, bởi vì Chu Lan Tâm đã báo trước, Nghê Dạng cũng đã nói “Dừng ở đây”.
Sau đêm đó, anh không làm phiền cuộc sống của Nghê Dạng nữa và cô cũng không liên lạc với anh.
Ký ức như trong mơ ấy, có lẽ vào khoảnh khắc họ tự tay đốt pháo, họ thực sự đã trở thành bạn bè. Khi trở lại với thực tại, sự khác biệt trong cuộc sống khiến anh phải tỉnh táo.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Khi mọi người gặp lại nhau đã là khai giảng học kỳ mùa xuân.
Lớp 11A8 có tin đồn rằng gia đình Phó Minh Tễ xảy ra chuyện, không thể trở lại trường đúng hạn. Đây là thông tin mà một học sinh nghe lén được từ cuộc điện thoại của giáo viên chủ nhiệm trong văn phòng. Vốn không liên quan đến ai, nhưng ai bảo Phó Minh Tễ lại là nhân vật nổi tiếng của trường trung học số một.
Nghe nói gia đình cậu ta gặp chuyện, không ít người tỏ ra lo lắng.
Có một cô gái thích thầm Phó Minh Tễ còn đặc biệt chạy đến lớp A1 tìm Vưu Tuyết Kim để hỏi thăm. Nhưng cuối cùng Vưu Tuyết Kim cũng không đến, lý do là Vưu Tuyết Kim bị bệnh nặng cần phải ở nhà tĩnh dưỡng.
Hai thông tin này kết hợp lại, từ từ biến thành việc Phó Minh Tễ ở nhà chăm sóc cho bạn thời thơ ấu bị bệnh nên không thể tới trường.
Những lời này bắt đầu truyền từ vài học sinh sau đó bị phụ huynh nghe thấy, rồi qua một số phụ huynh khác truyền đến tai Phó Thanh, khiến bà ấy gần như sụp đổ.
Bà ấy thật sự không biết con trai mình bị gì. Từ đêm bà ấy cãi nhau với chồng, cậu ta liền hoàn toàn buông xuôi, giờ giấc đảo lộn, cự tuyệt việc học hành. Thậm chí khi có giáo viên đến dạy, cậu ta còn ném hết sách vở đi.
Phó Thanh cảm thấy con mình bị điên rồi, con trai bà ấy vốn luôn ham học, phong độ nhã nhặn, sao có thể trở thành một kẻ nằm liệt trên giường, bộ dáng lôi thôi nhếch nhác như vậy?
Phó Thanh đánh vừa đánh vừa mắng nhưng tất cả đều vô ích. Phó Minh Tễ cứ như đang cố tình trả thù bọn họ, hoàn toàn không hợp tác.
Vấn đề lần này nghiêm trọng đến mức ngay cả Tiêu Từ cũng phải ở lại.
Hành động của Phó Minh Tễ giống như một cuộc phản kháng trong im lặng, phản kháng lại những ràng buộc trong quá khứ của cậu ta. Tiêu Từ cố gắng trò chuyện với cậu ta, nhưng lại phát hiện ra rằng ông ta đã bỏ lỡ độ tuổi tốt nhất để gần gũi với con trai mình.
Giáo viên chủ nhiệm đã liên lạc vài lần sau khi khai giảng nên Tiêu Từ đã tự mình đến trường. Trong văn phòng sáng sủa gọn gàng, ông ta trò chuyện với giáo viên chủ nhiệm của Phó Minh Tế gần nửa tiếng, cho đến khi tiếng chuông tan lớp vang lên mới kết thúc.
Giáo viên chủ nhiệm lớp A1 ôm giáo án trở về: “Cô Hà ơi, có học sinh hỏi cô khi nào phát bài kiểm tra Toán?”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Nhanh thôi, sắp rồi, tiết sau sẽ phát.” Bọn họ một người dạy Văn, một người dạy Toán, hai lớp đứng đầu đều là học sinh của họ.
Trong vòng một năm rưỡi tiếp theo, bài vở và bài tập sẽ ngày càng trở nên căng thẳng. Ngay khi khai giảng, các học sinh của lớp 11 và lớp 12 đã được sắp xếp làm bài kiểm tra tại lớp, với mục đích nhắc nhở họ nhanh chóng tập trung lại.
Giáo viên chủ nhiệm cũng rất quan tâm đến thành tích của học sinh: “Các em thi thế nào rồi?”
Giáo viên Toán đáp: “Mới nghỉ một mùa đông mà đã lơi lỏng rồi, chỉ có mỗi Hứa Văn Châu là thi được điểm tối đa.”
Văn Châu……
Khi nghe tên này, Tiêu Từ không khỏi bước chậm lại.
Hứa Văn Châu là học sinh được các giáo viên bộ môn yêu mến, giáo viên Toán còn đặc biệt đặt bài thi của anh lên bàn như một tài liệu tham khảo, mỗi lần đề cập đều không thể nhịn được khen ngợi: “Cô xem em ấy giải đề này, em ấy làm bài rất tiêu chuẩn và chỉnh tề, tư duy cũng rất đơn giản ngắn gọn, năm sau thi cử chắc chắn không thành vấn đề.”
Mỗi khi thấy bài thi của Hứa Văn Châu, giáo viên Toán lại cảm thán: “Giá mà em ấy học lớp A8 thì tốt quá.”
“Đi ra chỗ khác, lớp A8 của cô đã có Phó Minh Tễ rồi, còn đòi giành Hứa Văn Châu với tôi.”
Hóa ra, học sinh luôn áp đảo con trai của ông ta tên là Hứa Văn Châu.
Khi nghe cái tên này, trong đầu ông ta lại vang lên câu thơ “Nghe nói hoa mai Tây Châu đã nở”, đó là “Chốn đào nguyên” mà suốt đời Tiêu Từ cũng khó mà quên được.
Ông ta chỉ thật lòng yêu một người phụ nữ trong đời, đó là một cô gái bình thường trong sáng như sơn trà, thanh khiết mà mong manh. Họ gặp nhau trong rừng mai nở rộ, trong quá trình cùng nhau khám phá núi rừng và sông nước, bọn họ tìm hiểu về nhau, thậm chí đã từng mơ ước đặt tên cho đứa trẻ trong tương lai bằng câu thơ mà cả hai yêu thích. Nhưng cuối cùng do áp lực từ thực tại và gia đình, họ đã chia tay dưới một tàng cây khô héo.
Bởi vì cô gái đó có gia cảnh bình thường, hơn nữa còn bị câm.
Ông ta đã từng phản kháng, đã từng đấu tranh, nhưng không thể phủ nhận rằng mình cũng chỉ là một người tầm thường, cuối cùng đã phải cúi đầu trước thực tế, buông tay cô gái ấy ra. Từ đó về sau, ông ta không bao giờ gặp lại người con gái đó nữa.
Quá khứ không thể trở lại, bước chân Tiêu Từ dừng lại một chút, rồi tiếp tục bước đi.
Đi qua hành lang, ông ta nghe thấy vài học sinh đang gọi Nghê Dạng. Ông ta nhớ ra cô gái đó chính là cô gái mà Phó Thanh nhắc đến, cô gái luôn quấn quýt lấy con trai ông ta.
Tiêu Từ nhìn thoáng qua từ xa xa, cô gái đó thật sự rất xinh đẹp, một vẻ đẹp rất nổi bật, đứng giữa đám đông cũng không thể bị bỏ qua. Ông ta nhớ tới vẻ mặt của con trai mình khi phủ nhận, không giống như là ghét bỏ một kẻ “Mặt dày đeo bám” theo đuổi, mà ngược lại giống như chứa đựng những cảm xúc khác.
Gần đây, Nghê Dạng cảm thấy khá phiền phức.
Bởi vì tất cả những điều xảy ra trong ngày sinh nhật của cô đã phát sinh cùng một lúc, cho nên lần này Nghê Nhạc Minh đã quyết tâm trừng phạt cô, nhốt cô ở nhà nửa tháng. Có thể ăn, có thể chơi, có thể lên mạng, nhưng không cho phép ra ngoài, còn đuổi cả Hứa Văn Châu nữa.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Nghê Dạng đã cãi nhau một trận với bố của mình, sau đó Chu Lan Tâm lại đến khuyên cô chấp nhận gia sư mới. Cô không chịu hợp tác, nhưng một câu của Chu Lan Tâm đã làm cô tỉnh ngộ. Từ học kỳ này sẽ bắt đầu có tiết học sớm và muộn, việc học và bài tập của họ sẽ ngày càng nặng nề hơn, tới lúc đó Hứa Văn Châu tự lo cho bản thân mình còn chưa xong nên sẽ không có thời gian để quan tâm đến cô.
Cô không thể nói là mình “Biết nghĩ cho người khác”, nhưng dù sao Hứa Văn Châu cũng là hy vọng duy nhất của bà nội Hứa.
Vì vậy, cô cũng không yêu cầu Hứa Văn Châu làm thầy giáo cho mình nữa. Chỉ là khi chọn chỗ ngồi, cô chỉ vào chỗ ở giữa hàng thứ năm và bảo Hứa Văn Châu ngồi vào chỗ đó.
Hiện tại cô đã có thành tích trung bình trong lớp, không cần phải dùng khí thế để đổi chỗ nữa mà vẫn có thể chọn được vị trí mình ưa thích. Hầu hết các bạn học biết điều đều tránh chỗ ngồi bên cạnh Hứa Văn Châu, nên Nghê Dạng nghênh ngang đi thẳng tới một cách đầy tự tin, hai người lại trở thành bạn cùng bàn.
Trong giờ nghỉ, Nghê Dạng và Trình Thụy Tuyết đang đứng bên hành lang hóng gió thì bất ngờ có một người đàn ông trung niên đi tới: “Chào bạn học, tôi muốn tìm hiểu một chút về mối quan hệ giữa cháu và Phó Minh Tễ.”
Nghê Dạng ngạc nhiên nhìn ông ta, bị sự tò mò thôi thúc, cô theo ông ta đến một chỗ khác để nói chuyện.
Nghe Tiêu Từ kể về tình hình của Phó Minh Tễ, Nghê Dạng cảm thấy rất bất ngờ, thậm chí không thể tưởng tượng ra được người từng nổi bật lại trở thành bộ dạng tồi tàn lôi thôi lếch thếch sẽ trông như thế nào.
Mùa hè năm ngoái, khi gặp Phó Minh Tễ bỏ nhà ra đi tại câu lạc bộ, Vưu Tuyết Kim còn thì thầm thổi gió bên tai cô, gợi ý cho cô trình diễn một câu chuyện “Cứu rỗi”, nhưng cô lại không muốn làm thế.
Người tự nguyện sa ngã thì có gì đáng để cô quan tâm?
May mắn thay, vào thời điểm đó Phó Minh Tễ đã không sa ngã mà rất nhanh chóng sắp xếp lại trạng thái tinh thần của mình, mới xoa dịu đi sự mâu thuẫn thoáng qua trong lòng cô.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Vậy nên bác nói với cháu những điều này là muốn cháu làm gì?” Câu hỏi của Nghê Dạng luôn đi thẳng vào trọng tâm, không vòng vo.
“Bác không rõ tình cảm giữa mấy đứa bọn cháu với nhau là như thế nào, nếu như các cháu có mối quan hệ tốt thì bác mong cháu có thể giúp khuyên nhủ thằng bé một chút.” Ở ngoài xã hội Tiêu Từ đã gặp qua rất nhiều loại người, không giống như Phó Thanh, nghe phong phanh đã vội vàng phán xét.
Ông ta quen dùng ánh mắt để nhìn.
Dựa vào phản ứng của Phó Minh Tễ khi nghe đến tên Nghê Dạng và phản ứng của Nghê Dạng khi nghe đến “Phó Minh Tễ”, ông ta càng cảm thấy con trai mình mới chính là người đang đơn phương bị dắt mũi.
Nghê Dạng tất nhiên không bằng những con cáo già khéo đưa đẩy được, nhưng cô cũng không cần phải giả vờ: “Thật xin lỗi, cháu chỉ là một học sinh.”
Hiểu được sự từ chối của cô, Tiêu Từ cũng không nói thêm: “Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Quay lại lớp học, mọi người đều hỏi người đàn ông vừa rồi là ai, tìm cô có việc gì. Nghê Dạng thẳng thắn, thuận miệng nói đấy là “Bố của Phó Minh Tễ”. Không lâu sau đó đã lan truyền tin đồn rằng Nghê Dạng và Phó Minh Tễ đã gặp phụ huynh.
Nghê Dạng chỉ cảm thấy nhàm chán, cơ thể cũng mơ hồ cảm thấy không khỏe.
Khi chuông vào lớp vang lên, Nghê Dạng xoa bụng, mơ màng hoàn thành một tiết học. Sau đó đi vào nhà vệ sinh cô mới xác định là bà dì của mình đã đến.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Cảm thấy khó chịu, không có sức lực, lúc tan học Trình Thụy Tuyết đến gọi cô, cô lắc đầu nói không muốn đi.
Hứa Văn Châu ở bên cạnh im lặng không nói gì, rời đi một lúc lại mang theo một ít thức ăn nóng nhẹ nhàng trở lại lớp, đặt đồ lên bàn của Nghê Dạng.
Nghê Dạng chống cằm lên tay, nghiêng đầu hỏi: “Cho tôi à?”
“Ừ.” Anh gật đầu.
“Bao nhiêu tiền?”
“Không cần.”
“Ôi, phát tài rồi hả?”
“……”
Dường như khi thấy vẻ kinh ngạc của Hứa Văn Châu, tâm trạng cô lại vô cớ tốt lên.
Ba tiết học buổi chiều, Nghê Dạng hầu như đều gục trên bàn học. Hôm nay vừa đúng thứ Sáu, không có tiết tự học buổi tối, sau khi được đưa về nhà, cô nằm lên giường ngay lập tức.
Khi mở mắt ra lần nữa, bên ngoài trời đã tối đen.
Do không ăn tối, cơ thể lại tiêu tốn năng lượng, Nghê Dạng bị đói nên tỉnh dậy. Vào giờ này mẹ Triệu và các người giúp việc khác đều đã ngủ, dù Nghê Dạng được cưng chiều đến mức nào cũng không đến nỗi đánh thức họ dậy để nấu ăn cho cô, nên cô chỉ có thể tự đi tìm thức ăn.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Nhà họ Nghê không có đồ ăn vặt, ba bữa ăn mỗi ngày đều theo chế độ ăn tiêu chuẩn, chỉ có điều Nghê Dạng không bị quản lý chặt chẽ, thường xuyên ăn uống không đúng giờ.
Mẹ Triệu đã làm việc ở nhà này hai ba năm rồi, hiểu rõ thói quen sinh hoạt của Nghê Dạng nên đã để sẵn một phần bữa tối trên bàn, chỉ cần hâm nóng lại là được.
Cho đến hiện tại, món đồ bếp mà Nghê Dạng biết sử dụng chỉ có lò vi sóng, thứ mà cô có thể xoay vặn bằng tay phải. Tuy nhiên, khi đặt đĩa thức ăn vào bên trong và xoay núm bật, cô lại không thấy lò có phản ứng gì, mới nhận ra lò vi sóng đã hỏng.
Quả nhiên, khi đã không may mắn thì đến cả việc uống nước lạnh cũng bị mắc nghẹn.
Nghê Dạng cười trong cay đắng, đăng một bài lên WeChat.
Nhiều người làm con cú đêm thức khuya đã cho cô những lượt thích, trong đó có Nghê Diệu Tổ cuồng chị gái còn để lại bình luận: “Em sẽ mua vé tàu ngay trong đêm để mang đến cho chị.”
Nghê Diệu Tổ đang ở nước ngoài biểu diễn đàn dương cầm, làm sao mà về kịp. Còn bảo gì mà “Mua vé tàu ngay trong đêm” chứ, đúng là ăn nói viển vông. Hai chị em họ lớn tới như vậy mà chưa bao giờ đặt chân đến nhà ga, giờ lại nói những câu vô lý như thế.
Khi định thoát ứng dụng, cô bất ngờ nhìn thấy Hứa Văn Châu thả một lượt thích rồi lại hủy bỏ, đang cảm thấy nghi ngờ thì anh chủ động nhắn tin cho cô: “Kiểm tra xem lò vi sóng có cắm điện không.”
Một thao tác đơn giản vụt qua trong đầu Nghê Dạng, cô không thể tin rằng mình lại ngu ngốc đến mức không nghĩ ra một vấn đề nhỏ như vậy, quay lại xem đầu cấm của lò vi sóng thì… quả thật đúng là thế.
Hứa Văn Châu đoán đúng, nhưng cô quyết định nhất quyết không thừa nhận.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Cô khẳng định: “Là lò vi sóng hỏng rồi.”
Hứa Văn Châu: “Các thiết bị khác cậu có biết sử dụng không?”
Nghê Dạng: “Không biết.”
Hứa Văn Châu: “Nhà còn có gì ăn nữa không?”
Nghê Dạng: “Không có.”
Cô chỉ nói hai từ đã chặt đứt vấn đề.
Người đối diện có lẽ bị sự vô lý của cô làm cho ngạc nhiên, một lúc sau mới nhắn lại: “Cần tôi giúp không?”
Nghê Dạng nhìn màn hình, cười nhẹ một tiếng, cố ý gõ một dòng chữ: “Sao, cậu định đến giúp tôi nấu ăn à?”
Khoảng mười phút sau, Nghê Dạng nhận được cuộc gọi video từ phòng bảo vệ kết nối đến nhà, từ trong đó cô nhìn thấy Hứa Văn Châu.
Hai khu chỉ cách nhau khoảng hai ba km, Hứa Văn Châu đi xe điện chỉ mất mười phút là tới, sau khi được đồng ý, anh nhanh chóng đến nhà của Nghê Dạng.
“Cậu thật thú vị, nửa đêm lại chạy đến nhà tôi để thể hiện tấm lòng.” Nghê Dạng khoanh tay đứng cạnh cửa, trên người mặc bộ pyjama bằng vải nhung, ánh mắt quét từ trên xuống dưới đánh giá anh.
Hứa Văn Châu đã sớm quen với giọng điệu của cô.
Đã gần một năm dạy kèm tại nhà Nghê Dạng, làm sao anh không hiểu thói quen của cô cho được. Bất cứ khi nào có người bên cạnh, Nghê Dạng đều sẽ không tự mình động tay. Lò vi sóng là thứ duy nhất mà cô có khả năng sử dụng được thì lại hỏng, những dụng cụ bếp khác đối với cô cũng chỉ là một đống sắt vụn.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Cậu muốn ăn gì?”
“Cậu định nấu gì cho tôi?”
Cả hai gần như đồng thanh nói.
Thật kỳ diệu, Hứa Văn Châu sau khi bị đuổi việc đã không đặt chân vào nhà của Nghê Dạng thêm lần nào nữa, nhưng tối nay vì một câu nói của cô bèn chạy tới, hỏi cô muốn ăn gì.
Nghê Dạng cũng không khách sáo, đã có người chịu khổ đến tận nơi thì không thể bỏ qua được. Cô thuần thục chỉ huy Hứa Văn Châu làm nóng đồ ăn mà mẹ Triệu đã để sẵn.
Hứa Văn Châu làm việc rất thuần thục, có thể cùng lúc điều khiển hai cái nồi. Đây là lần đầu tiên Nghê Dạng đứng trong bếp xem người khác nấu ăn, mọi thứ đều cảm thấy rất mới lạ.
Buổi tối không nên ăn quá nhiều, trên bàn bày bốn năm món, Nghê Dạng ăn được vài miếng rồi không muốn ăn nữa, dường như Hứa Văn Châu nỗ lực uổng phí một chuyến.
Hứa Văn Châu đứng dậy dọn dẹp chén đĩa, Nghê Dạng lau miệng nói: “Để đó đi, ngày mai sẽ có người dọn dẹp.”
Hứa Văn Châu nói: “Để qua một đêm sẽ bị khô.”
Vị đại tiểu thư mười ngón tay chưa bao giờ phải đụng vào việc nhà đâu hiểu được những chuyện này. Hứa Văn Châu nhất quyết tìm việc cho mình làm, cô cũng lười ngăn cản, chỉ là tiện thể đi theo để xem náo nhiệt.
Hứa Văn Châu khéo léo dọn dẹp nhà bếp, cuối cùng đi đến trước lò vi sóng, lúc này Nghê Dương đang giơ tay định ngáp thì bỗng tỉnh táo lại, ngăn cản anh: “Cậu định làm gì vậy?”
“Kiểm tra một chút.” Anh nghiêm túc nói.
“Không cần.” Nghê Dạng không để lộ chút dấu vết đứng che trước lò vi sóng: “Cậu đâu phải thợ sửa, nếu làm hỏng thì phải làm sao?”
“Sẽ không làm hỏng đâu, tôi có hiểu một chút về cái này.” Trước đây anh từng làm và học việc bán thời gian, đã học được một số kĩ thuật lặt vặt, có những lúc đồ đạc trong cửa hàng bị hỏng cũng là anh tự sửa chữa. Huống hồ anh chỉ muốn kiểm tra một chút, sẽ không dễ dàng làm những việc mà mình không chắc chắn.
“Như thế cũng không được.” Nghê Dạng lập tức từ chối.
Nếu như để Hứa Văn Châu kiểm tra, chẳng phải lời nói dối của cô sẽ sẽ bị vạch trần ngay lập tức sao?
Thấy cô kiên trì, Hứa Văn Châu chỉ có thể từ bỏ: ” Vậy tôi đi trước đây.”
“Không tiễn.”
Anh không ở lại quá lâu, giống như chỉ đơn thuần đến giúp cô nấu một bữa ăn, sau khi thu dọn xong đồ đạc anh rời khỏi nhà Nghê Dạng. Nghê Dạng đứng ở cửa suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu được ý nghĩa của việc Hứa Văn Châu đến đây làm gì?
Âm mưu gì đây?
Gửi hơi ấm giữa đêm?
Nghê Dạng nghĩ không ra, cô trở về phòng nằm trên ghế đọc tin tức, lại xuất hiện mười mấy bình luận và lượt thích.
Phó Minh Tễ cũng thấy được bài đăng này, gần đây cậu ta vẫn luôn mất ngủ, thường phải thức đến 2,3 giờ sáng mới có thể ngủ được.
Nghê Dạng không thường xuyên đăng trạng thái, trung bình nửa tháng đăng một lần. Lần trước kết thúc cuộc gọi cậu ta mới biết hôm đó là sinh nhật của Nghê Dạng, mà chính bản thân cậu ta còn vọng tưởng rằng đối phương gọi đến lúc nào là đến lúc đó.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Nghê Dạng nói có người hẹn hò mới, cậu ta cũng không biết đó là ai, nhưng trực giác đoán là Hứa Văn Châu.
Mẹ cậu ta luôn nhắc đến hai người này với giọng điệu chán ghét, Phó Minh Tễ rơi vào cảnh đấu tranh thống khổ.
Tính cách của mẹ, Phó minh Tễ là người hiểu rõ nhất.
Bà ấy có con mắt rất kén chọn, từ chối bất kỳ ai và điều gì mà bà ấy không hài lòng, luôn muốn người khác phục tùng. Thậm chí hà khắc đến mức yêu cầu cậu ta phải làm mọi thứ một cách tốt nhất, không được phép thua kém ai.
Tính cách như ngọn lửa tự do của Nghê Dạng khiến Phó Thanh thấy không đủ ngoan ngoãn, khó kiểm soát và dĩ nhiên không thích chút nào.
Vì vậy, mỗi lần Hứa Văn Châu vượt qua cậu ta, sau đó nghe lời trước mặt Nghê Dạng, từ đó trở thành cái đinh trong mắt và cái gai trong thịt của Phó Thanh.
Những nhận thức này đè nén Phó Minh Tễ, khiến cậu ta không thể thở nổi, nằm trên giường trằn trọc không ngủ được.
Ngoài cửa có tiếng động, Phó Minh Tễ từ giường bò dậy, càng đến gần cửa, tiếng động càng rõ ràng.
“Tôi định đưa nó ra nước ngoài.” Tiêu Từ trong mấy ngày gần đây đã liên lạc với nhiều người, từ giáo viên và bạn học ở trường, đến hàng xóm xung quanh và gia sư mà Phó Thanh mời cho cậu ta. Nắm rõ cuộc sống của Phó Minh Tễ mới biết con trai mình đã sống trong những ngày tháng tăm tối như thế nào.
Phó Thanh không thể chịu đựng được cú sốc này: “Tiêu Từ, ông đừng có mơ! Không ai có thể cướp con trai tôi đi được đâu.”
“Ông hoàn toàn không thể nuôi dạy tốt con trai mình.”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Cặp vợ chồng lại cãi nhau vì chuyện của cậu ta, cãi vã không ngừng, trong lúc xô xát, Phó Thanh đã vô tình đẩy ngã Tiêu Từ, làm vỡ nát một bình hoa thành từng mảnh.