Vưu Tuyết Kim đăng ảnh lên newfeed, phải rất lâu sau đó Phó Minh Tễ mới phát hiện ra.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Cậu ta yêu cầu Vưu Tuyết Kim xóa nó đi, Vưu Tuyết Kim cầm điện thoại lên, trước khi mở khóa thì hỏi lại: “Tại sao?”
Phó Minh Tễ cầm ly nước trái cây trong tay, ngẩng đầu uống một ngụm lớn. Vị chua ngọt lan tỏa trong cổ họng, đáp lại câu hỏi của Vưu Tuyết Kim chỉ có sự im lặng.
Trong hai tuần nghỉ hè, Nghê Dạng hàng ngày đều đến câu lạc bộ để chơi cùng cậu ta. Cô giỏi mọi loại hình giải trí và có năng lực rất mạnh mẽ, đó là đối thủ và đồng đội tốt nhất của cậu ta, cũng là những ngày thoải mái nhất đối với Phó Minh Tễ trong hơn mười mấy năm qua.
Sau thời gian đó, mối quan hệ giữa cậu ta và Nghê Dạng trở nên thân thiết hơn rất nhiều, tuy không thể trở thành một cặp như Nghê Dạng mong muốn nhưng ít nhất họ cũng có thể trở thành bạn bè. Ngày hôm qua cậu ta bị ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý lời mời của Nghê Dạng, thế mà hôm nay lại phát hiện chính mình bị đùa giỡn.
Buổi chiều cậu ta và Vưu Tuyết Kim cùng nhau mở hộp bánh, quả nhiên lời chúc trên thiệp là tên của Hứa Văn Châu chứ không phải tên của cậu ta.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Lúc đó Vưu Tuyết Kim còn rất thắc mắc: “Này, có phải bánh sinh nhật tặng cho Hứa Văn Châu không?”
“Hừ……” Phó Minh Tễ nhanh chóng sắp xếp lại tình huống trong đầu.
Nhân viên giao hàng gọi cho cậu ta, tên người ký nhận cũng là cậu ta. Lời giải thích duy nhất là do tiệm bánh vô tình lấy nhầm thiệp chúc mừng.
Thiệp chúc mừng vô tình được đưa nhầm, có nghĩa là Nghê Dạng đã gửi bánh ngọt cho hai người cùng một lúc.
Sắc mặt Phó Minh Tễ tối sầm lại: “Hai người đó có mối quan hệ tốt lắm sao?”
Vưu Tuyết Kim khẽ chớp mắt, nói: “Đúng vậy, hôm nay cô Đàm giao mấy câu đề, Nghê Dạng liền chạy đến hỏi Hứa Văn Châu, Hứa Văn Châu giảng cho cô ấy từng câu một.”
Cô Đàm là giáo viên dạy Toán chung của lớp A1 và lớp A8. Phó Minh Tễ cũng biết ba câu hỏi đó tuy nói rất khó nhưng chỉ bằng thực lực của học sinh lớp đứng đầu cũng có thể hoàn thành dễ dàng. Nghê Dạng cố tình tìm đến Hứa Văn Châu, cũng chỉ để tìm Hứa Văn Châu mà thôi.
Một bên kịch liệt theo đuổi cậu ta, một bên lại cùng với bạn cùng lớp là Hứa Văn Châu dây dưa không rõ. Nếu hôm nay cậu ta thực sự đi đến đó, sẽ bị Nghê Dạng đùa giỡn một phen
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
……
“Đinh——”
Khi thang máy lên tới tầng cao nhất, Hứa Văn Châu nhanh chóng đi đến nhà hàng theo địa chỉ mà Nghê Dạng gửi.
Lúc anh thở hổn hển đẩy cửa ra, trò chơi trên tay Nghê Dạng còn chưa kết thúc, cô ngẩng đầu nhìn một cái xem như chào hỏi: “Cậu ngồi xuống trước đi.”
Không chỉ có cô, mà còn có cả Trình Thụy Tuyết và Tôn Dục cũng đang cùng nhau mở mic game, trận đấu này không thuận lợi, mấy đồng đội kỹ thuật phối hợp không thành thạo lắm nên Tôn Dục bắt đầu chửi đổng.
Hứa Văn Châu không ngờ tới là một cảnh tượng như vậy.
Không lo phòng thủ, Nghê Dạng bị kẻ địch bao vây tấn công, thanh máu đột nhiên giảm xuống nhanh chóng, chết tại chỗ. Còn mấy chục giây chờ đợi hồi sinh, Nghê Dạng vẫy tay về hướng Hứa Văn Châu.
Hứa Văn Châu ngờ vực đi đến trước mặt cô, một cái điện thoại ốp hồng đột nhiên được nhét vào tay anh.
“Giúp tôi chơi nốt.” Nghê Dạng phủi phủi tay, thản nhiên giống như ném một củ khoai nóng.
Hứa Văn Châu mím môi, yên lặng tiếp nhận nhân vật của cô, một lần nữa giúp cô ngược gió trở mình.
Vẻ mặt của Tôn Dục chuyển từ ngạc nhiên sang ngưỡng mộ, nhìn thấy chiến thắng cuối cùng liền hô lớn Đại Ca. Vào trận đấu trước đó đã biết Hứa Văn Châu có tốc độ tay kinh người, cảm giác được gánh thật sự và vô cùng sảng ……khoái!
Nghê Dạng mỉm cười, hiển nhiên là tâm trạng rất tốt, cô cầm lấy điện thoại di động thuận miệng hỏi: “Cậu ăn cơm chưa?”
Hứa Văn Châu lắc đầu.
Cô chỉ vào một bàn đồ ăn tinh tế nói: “Vậy cậu mau ăn đi, bọn tôi chưa động vào đâu.”
Khi Trình Thụy Tuyết và Tôn Dục được Nghê Dạng gọi đến thì hai người bọn họ đã ăn rồi, lúc nãy cô không có tâm trạng ăn uống nên rủ hai người bọn họ cùng nhau chơi game.
Trình Thụy Tuyết ghé vào bên cạnh bàn, ánh mắt của cô ấy dò hỏi quanh khuôn mặt của hai người: “Cho nên là, cậu bảo bọn tớ ở đây chơi với cậu là để chờ cậu ấy.”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Khi Vưu Tuyết Kim đăng ảnh lên, Tôn Dục nhận được thông báo đặc biệt, vừa mở lên đã nhìn thấy ảnh chụp chung của Vưu Tuyết Kim và Phó Minh Tễ, lúc đó cậu ấy tức giận đến mức buông cả bát đũa.
Khi đó Trình Thụy Tuyết còn đang suy nghĩ, Nghê Dạng bị cho leo cây chẳng phải sẽ tức giận sao? Kết quả giây tiếp theo đã nhận được điện thoại của Nghê Dạng, cô gọi bọn họ đến đây chơi game với cô, trong lúc cô đang đợi người đến.
Ngoài Phó Minh Tễ ra còn có ai có thể khiến Nghê Dạng chờ đợi được nữa?
Cô vốn tưởng rằng Phó Minh Tễ là người quản lý thời gian rất tốt, thế mà không ngờ được rằng nhân vật chính của bữa sinh nhật lại thay đổi.
“Một nơi tốt như thế này nếu lãng phí thì rất đáng tiếc.” Nghê Dạng nói một câu hai nghĩa.
Khi nhận được cuộc gọi, trong đầu cô hiện lên một sự nghi ngờ khó tin: Chẳng lẽ Hứa Văn Châu bị chiếc bánh lựa chọn kỹ càng của cô làm cho cảm động đến mức nóng lòng muốn đãi cô một bữa tối?
Vốn định từ chối, nhưng khi nhìn lại cảnh tượng được chuẩn bị tỉ mỉ kỹ càng, cô chợt cảm thấy không cam lòng. Cô không thiếu tiền, nhưng việc này tiêu tốn rất nhiều sức lực của cô, thời gian của cô chủ Nghê rất trân quý, không thể lãng phí được.
Dù sao cũng đều là sinh nhật, nên Hứa Văn Châu thay thế Phó Minh Tễ cũng không phải là không thể được.
Trình Thụy Tuyết nghiêng đầu mỉm cười, nhân vật game của cô ấy còn chưa thoát khỏi giao diện trò chơi thì đột nhiên nhận được lời mời tham gia chung đội từ Nghê Diệu Tổ. Cô ấy nhấn vào, còn chưa kịp mở mic thì Nghê Diệu Tổ đã bắt đầu rồi.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Chỉ còn lại một mình Tôn Dục.
Nghê Diệu Tổ bật mic chỉ huy đồng đội, thể hiện khí thế bất khả chiến bại và dẫn dắt Trình Thụy Tuyết một đường chém giết.
“Wao.” Trình Thụy Tuyết rất hưng phấn, Tôn Dục quay đầu nhìn thoáng qua, lẩm bẩm: “Thằng nhóc này còn biết giả ngầu nữa.”
Nghê Diệu Tổ có đôi tai rất nhạy bén, khi nghe thấy giọng nói từ đầu bên này lập tức trở nên cảnh giác: “Chị Thụy Tuyết, bên cạnh chị có người à.”
“Đúng vậy.” Trình Thụy Tuyết nhẹ giọng nói: “Chị gái của em cũng ở đây, còn có Hứa Văn Châu và Tôn Dục.”
Hóa ra là một nhóm người với nhau, Nghê Diệu Tổ lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng giây tiếp theo, trái tim nhỏ bé êm dịu lại bắt đầu trỗi dậy! Hai nam hai nữ cùng nhau ở đó giống như là hai đôi…… Không được, không được.
Nghê Diệu Tổ bắt đầu nói bóng gió: “Mọi người ở bên ngoài chơi à?”
Trình Thụy Tuyết cười nói: “Đi ăn cơm.”
Nghê Diệu Tổ hỏi: “Sau khi ăn cơm có dự định gì không ạ?”
Trình Thụy Tuyết quay đầu nhìn Nghê Dạng, đối phương nhướng mày: “Không có đâu.”
“Vậy tốt quá, vừa hay em muốn đi hát, mọi người đi cùng em đi.” Nghê Diệu Tổ thực sự rất muốn gặp Trình Thụy Tuyết, vội vàng quyết định gọi luôn bọn họ qua đây, không cho cơ hội để đổi ý.
Nghê Dạng thuận theo sự sắp xếp bừa bãi của Nghê Diệu Tổ, cả nhóm thu dọn đồ đạc, bắt taxi đi đến địa điểm Nghê Diệu Tổ gửi đến.
Không khí sôi động của KTV rất thích hợp cho những buổi liên hoan, nếu biết trước buổi sinh nhật sẽ thành ra như thế này, lẽ ra cô nên bảo Hứa Văn Châu bưng bánh qua: “Cậu ăn bánh chưa?”
“Chưa ăn.” Anh nóng lòng muốn đến tìm cô, chẳng còn tâm trí để ý đến cái bánh.
“Vậy tại sao lại không mang đến đây? Bánh kem lớn như vậy dù sao thì cũng không thể ăn hết được.” Cô chủ Nghê nói cái gì cũng đều đúng tình hợp lý, làm cho người khác không khỏi cảm thấy người sai là bản thân mình.
Nhưng Hứa Văn Châu nhớ lại kích cỡ chiếc bánh chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay kia, có thể tự mình giải quyết dễ dàng, chẳng lẽ trong nhận thức về kích cỡ của anh và Nghê Dạng có sự khác biệt?
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Không đúng……
Chiếc bánh có kích thước nhỏ, kiểu dáng đơn giản, không phù hợp với phong cách thích phô trương của Nghê Dạng. Không thể nào một cô chủ tiêu tiền như nước, vung tay phóng khoáng lại chọn chiếc bánh như vậy được.
Sau khi bình tĩnh lại, Hứa Văn Châu mở album ảnh trong điện thoại ra đưa cho Nghê Dạng xem, nghi hoặc hỏi: “Là, cái này à?”
Nghê Dạng lập tức cau mày, chiếc bánh ngọt vô cùng đơn giản, là cái loại bình thường cô sẽ không bao giờ liếc qua, cô hoàn toàn không hiểu: “Cái gì đây.”
“Tôi nhận được, ở cửa nhà.”
Nghê Dạng kiểm tra đối chiếu lại chiếc bánh mà nhân viên giao hàng gửi cho cô với chiếc bánh của Hứa Văn Châu, bấy giờ mới phát hiện ra cái bánh ngọt mình bỏ nhiều tiền chi ra như thế đã không cánh mà bay.
Chuyện không như ý muốn liên tiếp xảy ra, trong lòng Nghê Dạng nóng như lửa đốt: “Giờ là năm nào mà còn có người trộm bánh ngọt.”
Cô chỉ vào chiếc hộp nhỏ trên bàn: “Vậy cái bánh nhỏ này là ai tặng?”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Hứa Văn Châu không biết, những năm trước chẳng có cái nào nhưng hôm nay lại có tận hai cái, bình thường anh và bà nội thường sống rất đơn giản, sẽ không có người thân hay bạn bè bí mật đưa tặng.
“Một người để nghi ngờ cũng không có?” Nghê Dạng nhìn anh đầy nghi ngờ.
Hứa Văn Châu gật đầu: “Không có.”
“Vậy thì gọi cảnh sát đi.” Trong mắt cô không chấp nhận được một hạt cát, bánh có thể mua lại được, nhưng nếu bị đánh cắp thì lại hoàn toàn khác.
Nghê Dạng ngoắc ngón tay gọi em trai tới, bảo cậu nhóc tìm một tiệm bánh ngọt, làm bánh càng nhanh càng tốt rồi giao tới đây.
Những người khác giờ mới biết, hôm nay cũng là sinh nhật của Hứa Văn Châu.
Hứa Văn Châu không chịu nhận tâm ý của cô, Nghê Dạng vô lý nói: “Mặc kệ đấy, tôi đã muốn tặng thì hôm nay cậu nhất định phải ăn.”
Hứa Văn Châu có thể ngăn cản cô tiêu tiền sao?
Câu trả lời chắc chắn là không.
Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, trong vòng chưa đầy một giờ đã có người mang đến một chiếc bánh sinh nhật mới làm xong tới. Nhạc trong phòng riêng chuyển sang một bài hát sinh nhật phù hợp với không khí này, Trình Thụy Tuyết và Tôn Dục làm người đại diện mỗi người một mic đứng lên hát chúc mừng sinh nhật.
Nghê Dạng ngồi trên sofa, hai tay khoanh trước ngực, nâng chiếc cằm xinh đẹp lên giống như một con thiên nga cao quý, khí chất đại tiểu thư hoàn toàn được bộc lộ ra.
Nghê Diệu Tổ bên cạnh cũng khoanh tay trước ngực, cúi đầu ngước mắt, oán hận nhìn cặp nam nữ đang cùng nhau ca hát ở kia, lòng tràn đầy ghen tuông.
Nhìn lại nhân vật chính, nến thắp lên màu đỏ tươi chiếu sáng khuôn mặt điềm tĩnh của anh, bóng dáng thấp thoáng trên mặt đất, trong cặp mắt sâu thẳm kia dấy lên ánh lửa.
Tiếng hát bao trùm lên toàn bộ phòng riêng, trong lòng Hứa Văn Châu rất hỗn loạn, anh nhìn chằm chằm ngọn nến sắp tàn, bên tai truyền đến một giọng nói: “Cậu không muốn ước sao?”
“Không.” Khi còn nhỏ, anh luôn thắp nến để cầu mong sự bình an cho gia đình, nhưng cuối cùng bố mẹ anh lại bỏ anh mà đi. Vậy nên anh không tin vào điều này, chỉ có bà nội mới tin vào điều đó.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Được.” Nghê Dạng không miễn cưỡng nhún vai. Khi bài hát chúc mừng sinh nhật kết thúc, Hứa Văn Châu thổi tắt nến.
Nếu không phải Nghê Dạng tự mình mua bánh, anh thậm chí còn không muốn thắp nến lên.
Trước sự thúc giục của Nghê Diệu Tổ, Hứa Văn Châu đã tự tay cắt chiếc bánh ngọt. Nghê Diệu Tổ đưa tay ra chộp lấy miếng đầu tiên, nhưng Hứa Văn Châu đã tránh được rồi đưa miếng bánh ngọt đó cho Nghê Dạng.
Trình Thụy Tuyết đang âm thầm quan sát nhìn hai người, dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Hứa Văn Châu không nói gì, nhưng lại mang tới cảm giác cái gì cũng đã làm rồi.
Không những vậy, cô ấy còn phát hiện Hứa Văn Châu bình tĩnh đặt những món ăn ưa thích của Nghê Dạng đến trước mặt cô, Nghê Dạng vừa kêu nóng, anh liền đứng dậy điều chỉnh nhiệt độ…… Nếu như cô ấy không cẩn thận quan sát thì tất cả những chi tiết nhỏ như vậy rất khó để nhìn ra.
Tiếp theo là một bản tình ca nam nữ hợp xướng, không biết là ai chọn, Tôn Dục quay người đưa micro cho Hứa Văn Châu ở gần nhất: “Đại thần Hứa, đêm nay cậu vẫn chưa cất giọng, bài tiếp theo cậu hát đi.”
Hứa Văn Châu muốn trả lại nhưng Tôn Dục đã kéo quần chạy vào buồng vệ sinh.
Đúng lúc này Trình Thụy Tuyết cũng nói rằng cô ấy mệt rồi sau đó nhờ Nghê Dạng hát tiếp.
Khúc dạo đầu vang lên, là một bài hát quen thuộc, Nghê Dạng rất tự nhiên hát phần nữ, nhưng mãi vẫn không nghe thấy giọng nam.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Nghê Dạng cầm micro, nghiêng đầu nhìn anh.
Cùng lúc đó hai người dường như cùng nhớ đến hình ảnh ngoài ý muốn té ngã trong phòng âm thanh ở nhà họ Nghê.
Khi hai người nhìn nhau, Hứa Văn Châu là người di chuyển tầm mắt trước, Nghê Dạng cười trêu chọc anh: “Không hát được thì đổi người đi.”
Âm thanh truyền qua micro, trong phòng riêng có thể nghe rõ ràng, ngay cả Tôn Dục đang ngồi xổm trong nhà vệ sinh cũng run rẩy tò mò không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Không ngờ giây tiếp theo, cậu ấy lại nghe thấy một giọng nam trong trẻo, phối hợp với giai điệu chầm chậm tựa như đang nói những lời yêu thương với người mình yêu sâu đậm, trìu mến và dịu dàng.
Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào giọng hát độc đáo đấy, khi Hứa Văn Châu hát, anh hát ra từng chữ rõ ràng và trôi chảy mà không cà lăm, điều này càng tạo thêm một tầng sức hút cho khí chất học bá của anh.
Trình Thụy Tuyết hưng phấn ôm lấy cánh tay Nghê Dạng: “Không ngờ Hứa Văn Châu lại hát hay đến thế.”
Còn hay hơn cả những người tham gia cuộc thi hát do trường tổ chức.
Trình Thụy Tuyết lắc lắc cánh tay, trong lòng Nghê Dạng cũng có chút rung động, khi đến lượt giọng nữ, cô gần như quên mất lời bài hát, hơi thở trở nên nặng nề hơn.
Nghê Dạng buông điện thoại xuống, lơ đãng liếc nhìn Hứa Văn Châu, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của anh. Người con trai đó quay mặt đi giống như ngượng ngùng, Nghê Dạng cố tình vỗ tay hai tiếng: “Hay lắm.”
Tiếng cười và giọng nói ngọt ngào truyền vào tai anh, khiến cho lưng Hứa Văn Châu tê dại.
Hứa Văn Châu đã lâu không trải qua cuộc sống náo nhiệt như vậy, dường như anh cũng có một nhóm bạn bè và hưởng thụ thời gian tuổi trẻ như hầu hết các bạn cùng trang lứa khác.
Ngày hôm đó anh về nhà rất muộn, qua điện thoại anh biết bà nội vẫn đợi anh trên ghế sofa cho đến khi ngủ quên mất, Hứa Văn Châu đắp chăn cho bà rồi nhìn chằm chằm vào chiếc bánh trên bàn một hồi lâu.
Anh thực sự không thể nghĩ ra được sẽ có một ai khác tặng cho anh một chiếc bánh ngọt như vậy. Khi anh đi ngang qua hành lang, một suy đoán không thể tin được hiện lên trong đầu anh – Quý Đào.
Sau khi giúp đỡ cho Quý Đào trong kỳ nghỉ hè lần ấy, Quý Đào đã nhiều lần đưa trái cây hoặc đồ ăn nhẹ cho anh, vừa nhìn đã biết là đồ ăn mang từ nhà đến.
Hành lang không có camera, nếu muốn biết rõ thì phải tìm Quý Đào để hỏi, anh không có ý gì, nhưng chiếc bánh mà Nghê Dạng tặng anh đã bị mất, anh nhất định phải đi tìm lại.
Nhà của anh ở tầng bốn, phía trên còn có hai tầng, hiềm nghi lớn nhất có thể là những người trong hộ gia đình nằm trong số tầng bốn, năm và sáu. Hứa Văn Châu đi đến nhà Quý Đào ở gần nhất trước, mẹ Quý ra mở cửa, miệng cằn nhằn nói không biết, cũng chưa từng thấy.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Hứa Văn Châu chuyển tầm mắt bỗng nhìn thấy một hộp đóng gói bánh ngọt lòi ra từ túi rác bên cạnh tủ giày, chữ cái thiết kế bằng tiếng Anh giống hệt với bức ảnh mà Nghê Dạng đưa cho anh xem.
Phá án được rồi.
Ngày hôm sau lại lan truyền một tin đồn lớn ở trường, nghe nói Nghê Dạng và Phó Minh Tễ cãi nhau chia tay rồi.
Nguyên nhân xảy ra sự tình này là do sáng nay Nghê Dạng và Phó Minh Tễ vô tình gặp nhau ở hành lang, không biết hai người này đã nói cái gì, sau khi trở về lớp học đều có vẻ mặt khó chịu. Có người trêu chọc như thường lệ nhưng lại bị Phó Minh Tễ lạnh giọng ngăn lại, ra lệnh không cho bọn họ nhắc đến tên Nghê Dạng trước mặt cậu ta.
Các bạn học khẽ thở dài, Phó Minh Tễ siết chặt lấy chuôi bút, tâm trạng vô cùng tệ.
Nghê Dạng đã đến tìm cậu ta rất nhiều lần, chỉ duy nhất hôm nay cậu ta cố ý độc miệng nói: “Cho tôi địa chỉ, tôi gửi đồ trả lại cho cậu.”
Đang đi ở trên đường bỗng nhiên bị chặn lại, Nghê Dạng mờ mịt ngẩng đầu: “Cái gì thế?”
“Bánh sinh nhật của Hứa Văn Châu.” Cậu ta nhấn mạnh vào những chữ cuối cùng.
“Bánh sinh nhật của Hứa Văn Châu ở chỗ cậu?” Ánh mắt Nghê Dạng tràn đầy sự nghi hoặc, mãi đến khi nhìn thấy bức ảnh trên tay Phó Minh Tễ, cô mới chợt hiểu ra: “Nhét nhầm thiệp chúc mừng à.”
“Xem ra cậu thừa nhận cậu đã đặt hai chiếc bánh ngọt.”
Cô gái chớp chớp mắt, đôi mắt trong sáng ngây thơ giống như có chút mơ hồ: “Có vấn đề gì không?”
Hai người có cùng ngày sinh nhật, không đặt hai cái bánh ngọt chẳng lẽ lại chia nhau ăn? Cô không thể làm ra cái chuyện bủn xỉn như vậy được.
Phó Minh Tễ cảm thấy không vui: “Đồng thời tổ chức sinh nhật cho cả hai người, cô chủ Nghê cũng không sợ mệt nhỉ.”
“Đặt nhiều thêm một cái bánh ngọt mà thôi, chuyện rất bình thường.”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Trước hẹn tôi đến nhà hàng, sau lại cùng Hứa Văn Châu đi hát hò cũng là chuyện bình thường?” Ban đầu cậu ta không trả lời điện thoại của cô là bởi vì cậu ta không biết nên trả lời cô như thế nào. Sau dần dần bình tĩnh lại cậu ta định gửi cho Nghê Dạng một tin nhắn, nhưng lại từ miệng Vưu Tuyết Kim biết được Nghê Dạng đã dẫn theo bạn bè và em trai đến KTV tổ chức sinh nhật cho Hứa Văn Châu. Nếu không phải một chuỗi sự kiện bất ngờ này đã giúp cậu ta phát hiện ra “Sự thật” thì bây giờ cậu ta còn chẳng hay biết gì!
“Thật sự chỉ là hiểu lầm thôi, bởi vì cậu thất hứa nên bọn tôi mới đi hát.” Nếu như Phó Minh Tễ vẫn giữ đúng hẹn như đã định thì làm sao cô có thể để cho người khác quấy rầy thế giới riêng của hai người bọn họ.
Cô thừa nhận, thậm chí không ý thức được hành vi của mình sai ở đâu, Phó Minh Tễ không khỏi chế nhạo: “Vì vậy Nghê Dạng, cậu đang bắt cá hai tay phải không?”
Không phải là hẹn hò, nhưng giọng điệu này của Phó Minh Tễ làm cho cô rất không thích.
Nhìn thấy dáng vẻ mất bình tĩnh của Phó Minh Tễ, trong lòng Nghê Dạng sinh ra một cảm giác kì lạ. Trước đây cậu ta đối với cô luôn hờ hững nhưng giờ đây khi nhìn thấy cô đến gần những nam sinh khác lại chất vấn tra hỏi.
Cậu ta từ chối lời tỏ tình của cô nhưng sinh ra sự chiếm hữu lại đối với cô, cái gọi là ‘Xa không thể với’ hình như cũng chỉ có vậy.
Huống chi cô cũng không nổi giận khi cậu ta đi cùng với Vưu Tuyết Kim, vậy thì Phó Minh Tễ dựa vào cái gì để chỉ trích cuộc sống của cô?
Nghê Dạng hơi nghiêng đầu, ánh mắt trong trẻo không chút né tránh nhìn thẳng vào cậu ta: ” Chúng ta không phải là bạn trai bạn gái của nhau, sao có thể tính là bắt cá hai tay?”
Giọng điệu thản nhiên lại đầy lý lẽ của cô đâm thẳng vào lòng người, tựa như đang khiêu khích, cười nhạo sự tự cao của cậu ta. Phó Minh Tễ nắm chặt nắm tay lại, ánh mắt vốn dịu dàng giờ đây nổi lên chút tức giận: “Cậu thực sự thích Hứa Văn Châu?”
Nghê Dạng vốn có tính bướng bỉnh, càng trách móc cô thì cô lại càng không thuận theo.
Câu hỏi dồn dập của Phó Minh Tễ giống như cô đã làm điều gì sai trái rất lớn, cô gái hơi nghiêng đầu, cười hỏi lại: “Không thể thích sao?”
Âm thanh trong trẻo vang lên ở góc cầu thang, một cây bút quen thuộc lăn đến chân cô, Nghê Dạng quay người lại nhìn thấy Hứa Văn Châu – nhân vật chính còn lại của câu chuyện.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Nghê Dạng cúi xuống nhặt cây bút lên, cầm nghịch trong tay mà không có ý định trả lại, khi Hứa Văn Châu từng bước tiến lại gần, cô mới lên tiếng: “Cậu đã nghe thấy hết rồi à?”