Hôm nay cũng là sinh nhật của Hứa Văn Châu sao?

Trước đây cô chưa từng nghe nói, cũng không nghĩ tới việc tìm hiểu, nhưng hệ thống lại ghi nhớ thông tin cá nhân rất rõ ràng.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Khi bấm vào hình ảnh chiếc bánh ngọt do Trình Thụy Tuyết gửi đến, ma xui quỷ khiến Nghê Dạng lại chọn hai chiếc. Lúc đầu Trình Thụy Tuyết còn chưa ý thức được nên hỏi cô lấy cái nào, Nghê Dạng chần chờ hai giây rồi nói: “Lấy hết.”

“Cậu đặt hai cái bánh cho Phó Minh Tễ?” Trình Thụy Tuyết cười chế nhạo, điều này nhắc nhở Nghê Dạng, nếu trực tiếp đặt hai cái bánh ngọt thì khẳng định sẽ bị đưa đến cùng một chỗ.

Nghê Dạng nói lại: “Bỏ đi, cậu đưa cho tớ thông tin liên lạc của chủ quán, tớ tự đặt.”

“Được.” Trình Thụy Tuyết còn tưởng rằng hành động này của cô là bởi vì cô vô cùng quan tâm đến Phó Minh Tễ.

Ngay sau đó, Nghê Dạng trao đổi với chủ quán về mẫu bánh và thời gian. Vì để phân biệt, cô dứt khoát bảo chủ quán viết tên lên thiệp, câu chúc mừng sinh nhật cũng rất đơn giản, chỉ bốn chữ ‘Sinh nhật vui vẻ’, không có gì đặc biệt cũng không có lỗi.

Chương trình học ban ngày sắp xếp rất dày đặc, phải ghi nhớ các tác phẩm văn cổ, viết từng vựng tiếng Anh. Lại thêm giáo viên dạy Toán vì để phát triển tư duy giải đề của mọi người mà đã đặc biệt tìm ra vài bài đề kinh điển để cả lớp trả lời.

Áp lực học tập ở cấp ba vốn đã lớn, tiến độ của các lớp đứng đầu còn nhanh hơn, kiến thức phải tiếp thu cũng nhiều hơn.

“Hứa Văn Châu, đề này cậu biết không?” Thành tích của Trương Hâm cũng khá ổn, cậu ta luôn chọn một chỗ ngồi xung quanh chỗ ngồi của Hứa Văn Châu, bởi vì trong lòng của cậu ta, Hứa Văn Châu có chỗ khiếm khuyết cùng loại với chính mình.

Hôm nay giáo viên dạy Toán tìm ra ba câu hỏi ví dụ tương đối khó, phần lớn đều có thể hoàn thành một đề. Trương Hâm bị mắc kẹt ở đề thứ hai rất lâu, cậu ta ngước cổ nhìn về phía Hứa Văn Châu.

Hứa Văn Châu rút giấy nháp của lớp trưởng ra, nhanh chóng viết các công thức lên đó, Trương Hâm nhìn rồi đột nhiên sáng lên.

“Đúng rồi, hôm nay hình như là sinh nhật của cậu?” Từng có một khoảng thời gian Trương Hâm rất mê tín về các cung hoàng đạo. Cậu ta hỏi bạn học xung quanh một vòng, ấn tượng nhất là sinh nhật của Hứa Văn Châu vừa hay rơi vào ngày đầu tiên của cung Ma Kết.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Không nghĩ tới cậu ta còn nhớ, Hứa Văn Châu ừ khẽ.

Vưu Tuyết Kim ở bên cạnh nghe thấy, cũng nghiêng người sang: “Hôm nay cũng là sinh nhật của cậu?”

Cô ta dùng từ “Cũng”, Hứa Văn Châu nghĩ ngay đến Phó Minh Tễ, quả nhiên là anh nghe thấy Vưu Tuyết Kim tiếp tục nói: “Thật trùng hợp, hôm nay cũng là sinh nhật của Phó Minh Tễ.”

Hai học sinh giỏi hạng nhất và hạng hai trong khối, đến sinh nhật cũng cùng một ngày, đây được coi là duyên phận nhỉ.

“Hôm nay cậu định tổ chức sinh nhật như thế nào?” Theo quan niệm của Vưu Tuyết Kim, sinh nhật phải được tổ chức hoành tráng hoặc liên hoan cùng với bạn bè. Trước đây vào ngày này mỗi năm cô ta đều đến nhà họ Phó để chúc mừng sinh nhật Phó Minh Tễ. Đáng tiếc từ khi lên cấp ba, Phó Thanh không hài lòng với trạng thái của Phó Minh Tễ nên ngay cả sinh nhật cũng không tổ chức nữa.

Nói đến chuyện này cũng có liên quan đến Hứa Văn Châu, nếu không có Hứa Văn Châu, Phó Minh Tễ vẫn là đứa con trai ưu tú nhất trong mắt Phó Thanh.

Lúc suy nghĩ của Vưu Tuyết Kim đang bay tán loạn thì nghe thấy câu trả lời của Hứa Văn Châu: “Không tổ chức.”

Lúc trước khi còn bố mẹ, anh cũng giống như đại đa số những đứa trẻ khác đều ăn mừng sinh nhật. Nhưng sau này khi bố mẹ anh lần lượt qua đời, chỉ có mỗi bà nội anh còn nhớ đến ngày này.

Cảnh tượng hai người nói chuyện lọt vào tầm mắt của người phía sau, Nghê Dạng cầm chiếc bút dạ trong tay ấn lên cằm, ánh mắt kỳ lạ: “Quan hệ giữa Hứa Văn Châu và Vưu Tuyết Kim từ khi nào lại tốt như vậy?”

Tôn Dục nhíu mày cắn răng: “Tôi cũng đang thắc mắc đây, chỗ ngồi bên cạnh Hứa Văn Châu thơm quá hay gì? Ba lần rồi đấy, Vưu Tuyết Kim vẫn muốn làm bạn cùng bàn với cậu ấy.”

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Từ nửa đầu năm đến nay bọn họ đã đổi chỗ ba lần, lần nào Hứa Văn Châu cũng chọn vị trí ghế ở giữa hàng thứ ba. Vưu Tuyết Kim lần nào cũng ngồi cùng bàn với anh, Tôn Dục vô cùng khó chịu.

Nghê Dạng liếc nhìn cậu ấy một cái: “Sao? Cậu không hỏi cô ta lý do.”

Tôn Dục đương nhiên có hỏi: “Cô ta nói rằng hâm mộ người học giỏi.”

Nghê Dạng cau mày: “Vưu Tuyết Kim thích Hứa Văn Châu?”

Ánh mắt Tôn Dục đột nhiên trừng lớn: “Cái gì cơ?!”

Hai người trò chuyện một hồi rồi lại suy ra những phỏng đoán không thể tin được, Tôn Dục đang định đứng dậy thì tiếng chuông vào lớp đột ngột vang lên nên cậu ấy lại quay về chỗ ngồi. Trong suốt buổi học, Tôn Dục nhìn chằm chằm về phía trước, ngay cả khi giáo viên đi đến đằng sau lưng cậu ấy cũng không phát hiện ra.

Đợi đến khi tan học, cảm xúc đã tiêu tán gần hết, Tôn Dục nghĩ đến đau đầu cũng không nghĩ ra lý do gì để đến gặp Vưu Tuyết Kim.

Trong lúc cậu ấy đang không biết làm gì, chỉ thấy Nghê Dạng cầm sách toán nghênh ngang đi tới trước mặt Trương Hâm, tự mình quyết định: “Đổi chỗ đi.”

Trương Hâm không biết tại sao, nhưng thân thể ngoan ngoãn đứng lên rất nhanh, nhường chỗ ngồi cho Nghê Dạng.

Nghê Dạng ngồi xuống, ném tờ đề thi trong tay lên bàn của Hứa Văn Châu: “Đề này tôi không biết làm.”

Hứa Văn Châu cúi đầu nhìn, là đề do giáo viên Toán giao, toàn bộ đều trống không, không có một chữ nào cả.

Anh liếc mắt một cái đã nhìn ra vấn đề, bởi vì một trong số những câu hỏi đó có câu tương tự với câu anh đã giảng khi học phụ đạo cuối tuần, rõ ràng Nghê Dạng đã biết được cách giải.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

“Câu này, cũng không biết?” Hứa Văn Châu chỉ vào câu hỏi kia.

Nghê Dạng nhìn anh, không chút chột dạ nói: “Không biết.”

Những bạn ngồi xung quanh đều bị động tĩnh bên này thu hút, bọn họ mở to mắt, vểnh tai lên, cũng có người nhỏ giọng thầm thì: “Tại sao Nghê Dạng lại đến gây chuyện với Hứa Văn Châu.”

“Ỷ thế hiếp người đó.”

“Nhưng phải nói là dạo gần đây Nghê Dạng đã kiềm chế bản thân hơn rất nhiều.”

Từ khi bắt đầu học kỳ này, rõ ràng cảm giác được tính tình Nghê Dạng đã tốt lên rất nhiều. Mặc dù khí chất vẫn rất mạnh mẽ, hành xử vẫn khoa trương như trước, nhưng ít nhất cô không còn gai góc và thay đổi thất thường như trước kia.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Dựa theo sự thay đổi thái độ của Phó Minh Tễ đối với cô, thậm chí còn có một số bạn học âm thầm suy đoán rằng hai người đang yêu sớm nên tính tình Nghê Dạng mới trở nên mềm mỏng hơn trước.

Chỉ có một điều là Nghê Dạng luôn ‘Nhắm vào’ Hứa Văn Châu.

Cô không thèm để ý thái độ của những người khác, cứ cách ba đến năm phút là lại đến tìm Hứa Văn Châu.

Có người nói là bởi vì thành tích của Hứa Văn Châu lấn át thành tích của Phó Minh Tễ cho nên Nghê Dạng mới ngứa mắt Hứa Văn Châu.

Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, Hứa Văn Châu vẫn ‘Thành thật’ viết công thức rồi đẩy sang cho Nghê Dạng: “Cậu làm đi.”

Tờ đề thi lại quay trở về trước mặt Nghê Dạng, điều ngạc nhiên là cô thực sự cầm bút lên và bắt đầu tính toán, dưới sự hướng dẫn của Hứa Văn Châu cô đã giải được hết toàn bộ câu hỏi.

Thấy cô viết trôi chảy, Hứa Văn Châu biết cô có thể tự mình làm được đề này, chỉ là không biết vì lý do gì mà cô lại ở trước mặt bao nhiêu người tìm đến anh.

Không phải Nghê Dạng không muốn để người khác biết bọn họ có quen biết sao?

Bây giờ……lại đang làm cái gì vậy.

Hứa Văn Châu nghĩ mãi không ra, đứt quãng giảng hai câu còn lại cho cô. Bởi vì hai người vốn đã rất quen thuộc với thói quen học tập của nhau nên quá trình giảng đề diễn ra hết sức suôn sẻ. Trong khoảng thời gian này, Nghê Dạng mấy lần thoáng nhìn thấy Vưu Tuyết Kim đang nhìn mình, có vẻ đang cảm thấy bất mãn đối với hành động của cô.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Nghê Dạng nhướng mày, khoe ra bộ dáng của người thắng cuộc.

Không phải cô đơn phương nhắm vào cô ta, trước kia Vưu Tuyết Kim dựa vào mối quan hệ thanh mai trúc mã của cô ta với Phó Minh Tễ, không ít lần ngáng chân cô. Đối với Phó Minh Tễ thì cũng thôi đi, còn Hứa Văn Châu có tật cà lăm là người thật thà dễ bắt nạt, chẳng phải càng dễ dàng cho Vưu Tuyết Kim đạt được ý đồ sao?

Vì vậy có thể nói hiện tại cô đang làm việc tốt, tránh cho có người bị lừa giống như Tôn Dục, nhiễm phải mê hồn hương.

Thấy cô thất thần, Hứa Văn Châu nhỏ giọng nhắc nhở: “Nghê Dạng.”

Cô gái quay đầu lại, một tay ôm má: “Hả?”

Chỉ thấy thầy Tiểu Hứa nghiêm túc nhắc nhở: “Nghiêm túc chút.”

Cô gái cảm thấy tinh thần sảng khoái, nũng nịu đáp lại: “Vâng ạ ~”

Giọng điệu và vẻ mặt này thường chỉ xuất hiện khi Nghê Dạng trêu chọc anh. Mặc dù biết như vậy, Hứa Văn Châu vẫn không chống đỡ được mà hoảng sợ quay sang lật sách đề thi nhàm chán, cảm thấy tai nóng bừng bừng.

Sự u ám tích tụ trong lòng anh đã được nụ cười rạng rỡ của cô xua tan.

Khi chuông reo, Nghê Dạng hài lòng cầm tờ đề thi Toán về chỗ ngồi, không ngủ gật cho đến khi tan học.

Lúc này đã là 5 giờ 30 chiều, Nghê Dạng mở điện thoại lên, phát hiện nửa tiếng trước cô nhận được tin nhắn từ chủ quán của tiệm bánh ngọt, cho biết bánh đã được giao tới.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Đối với chiếc bánh ngọt tặng cho Phó Minh Tễ cô đã trực tiếp điền địa chỉ của trường và số điện thoại của Phó Minh Tễ, để cho cậu ta bất ngờ khi cậu ta tan học.

Còn đối với bánh ngọt tặng cho Hứa Văn Châu, cô điền địa chỉ của tiểu khu Hi Hoa, còn số điện thoại thì điền số của cô. Bởi vì Hứa Văn Châu không thích xem di động, từ thứ Hai đến thứ Sáu điện thoại di động của anh đều để ở chế độ im lặng.

Khi Phó Minh Tễ bước ra ngoài phòng học lớp A8 cậu ta liền nhìn thấy Vưu Tuyết Kim đang đợi ở bên ngoài. Cô ta mang đến một món quà được đóng gói rất tinh xảo, Phó Minh Tễ nói lời cảm ơn.

“Minh Tễ, tớ tìm được một nhà hàng, đợi hôm nay cậu học học xong thì chúng ta cùng nhau đến đó nhé.” Vưu Tuyết Kim biết Phó Thanh đã sắp xếp rất nhiều lớp học thêm cho Phó Minh Tễ, từ thứ Hai đến thứ Sáu lớp học sẽ kéo dài đến 8 giờ. Cô ta đã tính toán tất cả, nhưng không ngờ Phó Minh Tễ lại từ chối cô ta.

“Không đi đâu, hôm nay tôi có kế hoạch khác rồi.”

Vưu Tuyết Kim chớp mắt, khó hiểu: “Kế hoạch khác là chuyện gì?”

“Có người hẹn ăn tối.” Sinh nhật ngày hôm nay, cậu ta không định đi học theo sự sắp xếp của mẹ cậu ta. Cậu ta tính trốn đi giống như kỳ nghỉ hè, ngay cả khi chỉ là một khoảng thời gian vui vẻ ngắn ngủi.

Vừa dứt lời, Phó Minh Tễ nhận được điện thoại của người giao hàng: “Xin chào, bánh của cậu đã đến rồi, phiền cậu ra cổng trường lấy nhé.”

Hai người cùng nhau đi đến cổng trường, Phó Minh Tễ nhận được một hộp bánh ngọt từ chỗ bác bảo vệ, nắp hộp hình vuông có mặt trong suốt nên có thể nhìn thấy rõ hình dáng chiếc bánh ở bên trong.

Chiếc bánh được thiết kế theo chủ đề hành tinh xanh, mang phong cách khoa học viễn tưởng và lãng mạn, đúng với tình cảm của Nghê Dạng dành cho cậu ta.

Khóe miệng Phó Minh Tễ khẽ nhếch lên.

Vưu Tuyết Kim chỉ vào bên cạnh của lớp vỏ trong suốt: “Này, bên trong có một tấm thiệp chúc mừng.”

Phó Minh Tễ giơ cao tay, xoay sang mặt thiệp chúc mừng, thoạt nhìn ghi là chúc mừng sinh nhật, nhưng nhìn kỹ hơn mới phát hiện phía trước lời chúc có nét đen. Vấn đề góc độ khiến cho tầm nhìn không được toàn diện, nhưng nét viết này không giống như tên của cậu ta.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

“Nói mới nhớ, hôm nay cũng là ngày sinh nhật của Hứa Văn Châu, cậu thấy có trùng hợp không?”

Giọng điệu cười khẽ của Vưu Tuyết Kim đột nhiên khiến cho Phó Minh Tễ khai thông suy nghĩ, những nét viết kia không giống chữ Tễ, ngược lại giống như là…… Châu

Phòng học lớp A1

Hứa Văn Châu chậm rãi hoàn thành bài tập về nhà, sau đó đi ra khỏi phòng học chậm hơn Nghê Dạng một bước.

Nghê Dạng và Trình Thụy Tuyết sóng vai cùng nhau, vừa đi vừa thảo luận điều gì đó. Hứa Văn Châu vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần đi theo sau bọn họ.

Tại chỗ rẽ cầu thang Nghê Dạng quay đầu nhìn lại, chàng trai vai trái đeo balo, bước chân vững vàng và chậm rãi. Hôm nay là ngày sinh nhật của anh, nhưng thoạt nhìn không khác những ngày bình thường là mấy.

Cứ như vậy một đường đi bộ xuống tầng dưới toà dạy học, khi Nghê Dạng quay đầu lại đến lần thứ ba, cô định thuận miệng chúc anh một câu thì Hứa Văn Châu lại rẽ sang một con đường khác.

Đó là con đường dẫn đến nhà thi đấu, lúc này Nghê Dạng mới nhớ ra, anh còn làm thêm ở nhà thi đấu.

Rõ ràng tiền lương của việc làm thêm ở nhà thi đấu không đáng nhắc tới so với tiền lương làm gia sư cuối tuần, thế mà Hứa Văn Châu vẫn không chịu thả lỏng, sắp xếp thời gian của mình đến kín mít.

Thôi bỏ đi, cô lười chẳng muốn nói nữa.

Chiếc bánh được giao đến tiểu khu Hi Hoa cuối cùng cũng đã tới, Nghê Dạng yêu cầu người giao hàng chụp ảnh để ở cửa, đợi Hứa Văn Châu trở về sẽ nhìn thấy.

“Nghê Dạng.”

“Nghê Dạng?”

“Nghê Dạng!”

Trình Thụy Tuyết gọi đến ba lần mới gọi được cô: “Cậu vừa suy nghĩ cái gì vậy? Xuất thần như vậy.”

“Không có gì.” Nghê Dạng bước nhanh hơn, nhanh chóng đi ra khỏi trường học.

Sau một tiếng dọn dẹp nhà thi đấu, Hứa Văn Châu đạp xe về nhà. Trước cửa có một chiếc bánh kem cỡ lòng bàn tay, trên tấm thiệp chúc mừng viết bảy chữ nhỏ “Chúc mừng sinh nhật Hứa Văn Châu.”

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Đúng lúc này anh nhận được tin nhắn từ Nghê Dạng: Nhận được bánh ngọt thì trả lời một tiếng.

Chiếc bánh này có phải là cô tặng không?

Trên mặt chàng trai hiện lên vẻ ngạc nhiên, trong mắt hiện lên niềm vui sướng khó kiềm chế được, anh cúi xuống, dùng hai tay nâng chiếc bánh ngọt, mang về nhà như bảo bối.

Sau khi cửa đóng lại, cánh cửa hé mở của nhà hàng xóm được đẩy ra từ bên trong, Quý Đào đứng ở đó, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Sáng nay nghe bà nội Hứa nói chuyện với Hứa Văn Châu nên cô bé biết hôm nay là sinh nhật của Hứa Văn Châu. Cô bé phân vân rất lâu, cuối cùng dùng số tiền tiết kiệm ít ỏi để mua một chiếc bánh nhỏ, thật may mắn Hứa Văn Châu không từ chối mà trông còn rất vui vẻ.

Quý Đào hài lòng đóng cửa lại, quay lại thì thấy em trai Quý Vĩ rón ra rón rén bước chân ra khỏi phòng, trên tay dính cái gì đó, trông giống như kem bơ dùng để trang trí bánh ngọt.

“Đang làm gì đấy?” Quý Đào nghi ngờ hỏi.

Lưng Quý Vĩ cứng đờ, gãi cổ nói: ‘Không, không có gì!”

Phản ứng này rõ ràng là không đúng, Quý Đào bước tới nắm lấy tay cậu nhóc, đúng thật là dính kem bơ. Bình thường trong nhà sẽ không mua mấy thứ này, nếu thật sự là bố mẹ của họ mua thì đáng lẽ ra Quý Vĩ sẽ khoe khắp nơi chứ không phải trốn trốn tránh tránh như này.

Khi việc khác thường chắc chắn có vấn đề, Quý Đào đẩy cửa phòng em trai ra, nhìn thấy một chiếc bánh to như một ngọn núi được đặt trên chiếc bàn nhỏ, một nửa bánh ngọt đã bị cắt ra, những chiếc đĩa trắng và dao nĩa được xếp bừa bãi bên cạnh. Quý Đào bước tới và nhặt một tấm thiệp chúc mừng từ một đống đồ đạc hỗn loạn, trên đó viết bảy chữ to “Chúc mừng sinh nhật Phó Minh Tễ.”

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

“Phó Minh Tễ là ai?” Quý Đào hỏi.

Thấy chị mình không phát hiện, Quý Vĩ thuận miệng nói dối: “Bạn, bạn em.”

Quý Đào nghi ngờ: “Tại sao bánh ngọt của bạn em lại ở nhà mình?”

Dù sao thì chuyện cũng đã bị bại lộ, Quý Vĩ nhất quyết không chịu thừa nhận, một mực chắc chắn nói: “Sinh nhật bạn ấy không ăn nên tặng cho em.”

Quý Đào không tin, nhưng lại không có cách nào điều tra, nếu cô bé hỏi thêm chắc chắn sẽ chọc giận Quý Vĩ. Thằng nhóc chắc chắn sẽ lại khóc lóc ầm ĩ, còn có thể thêm mắm thêm muối nói là cô bé bắt nạt nó.

Thật là trùng hợp khi người tên Phó Minh Tễ này lại có cùng ngày sinh nhật với Hứa Văn Châu ở nhà bên cạnh. Quý Đào nhìn thấy chiếc bánh ngọt trước mặt, dù đã bị em trai cắt đi một nửa, cô bé vẫn có thể nhìn thấy hình dạng và kiểu mẫu của nửa còn lại.

Mặt trời đỏ rực nhô lên trên đỉnh núi, lộng lẫy và rực rỡ, như vậy người tặng chiếc bánh này hẳn là rất để tâm đến sinh nhật này.

Nhìn lại chiếc bánh nhỏ bằng cỡ lòng bàn tay của mình, thật sự là khác biệt một trời một vực. Nếu trước đó nhìn thấy cái bánh này, chắc chắn cô bé sẽ rất xấu hổ mà vứt cái bánh đấy đi.

Thấy Quý Đào tin là thật, Quý Vĩ đảo mắt một vòng, lập tức cắt một miếng bánh nhỏ ra vẻ lịch sự: “Chị, chị cũng ăn thử một miếng đi, ngon lắm.”

Thằng nhóc nghĩ chỉ cần Quý Đào ăn thì sẽ là “Đồng phạm” của mình, đến lúc đó cho dù bị phát hiện Quý Đào cũng không dám tố cáo thằng nhóc.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Kỳ thật khi đi học về thì thằng nhóc nhìn thấy có một cái bánh ngọt ở trước cửa nhà hàng xóm, phía trên hộp là mặt trong suốt, Quý Vĩ chưa bao giờ nhìn thấy một món đồ ăn ngọt đẹp đẽ như vậy.

Thằng nhóc muốn lấy nó nhưng sợ bị phát hiện nên chỉ có thể mím môi về nhà. Quý Vĩ ngồi ở nhà một lúc, bụng đói cồn cào, nhớ tới chiếc bánh ngọt ngoài cửa lại thèm nên thằng nhóc lại mở cửa ra lần nữa, nhìn thấy bánh ngọt vẫn còn nằm ở đó.

Lần này thằng nhóc nhìn kỹ hơn, ngoài ý muốn phát hiện mặt trên viết tên “Phó Minh Tễ”, nếu đã như vậy thì không phải của nhà hàng xóm này.

Chẳng lẽ là có người gửi nhầm?

Ngoài hành lang không có camera, dù có mang đi cũng sẽ không có người phát hiện, Quý Vĩ liền thực hiện ý đồ xấu xa của mình, cho nên vừa rồi thằng nhóc mới sợ bị phát hiện như vậy.

Bánh ngọt được đưa đến trước mặt, Quý Đào ma xui quỷ khiến cắn một miếng, đều là “Bánh ngọt” nhưng chiếc bánh này ngon hơn tất cả những chiếc bánh mà cô bé từng ăn.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Cách vách, Hứa Văn Châu trịnh trọng đặt bánh lên bàn, tìm mấy góc chụp ảnh. Sau khi vui mừng anh lại nhớ tới quà và tiệc sinh nhật Nghê Dạng chuẩn bị tỉ mỉ cho Phó Minh Tễ, như một chậu nước lạnh đổ xuống, làm cho đầu óc của anh hoàn toàn tỉnh tảo.

Hứa Văn Châu xóa ảnh, sửa sang lại lời nói rồi gửi đi: Đã nhận được bánh rồi, cảm ơn cậu, lần sau mời cậu ăn cơm.

Tin nhắn có vẻ hợp lý và lịch sự, sẽ không có gì sai lầm.

Nghê Dạng nhận được tin nhắn, bấm hai lần vào màn hình, gõ văn bản rồi xóa đi, cuối cùng chẳng gửi gì cả.

‘Cậu bạn cà lăm’ này thực sự chẳng có gì thú vị, lúc nào cũng là “Mời cậu ăn cơm” “Không bằng mời tôi ăn cơm”, anh chỉ biết ăn à?

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Nghê Dạng lười trả lời, đặt chiếc điện thoại có chuỗi ngọc trai sang bên cạnh. Những viên ngọc trai dùng trong chuỗi ở dây treo trên chiếc điện thoại di động này còn đắt hơn cả chính chiếc điện thoại, Nghê Dạng không quan trọng những thứ đó, những thứ giá trị hơn một ngàn vạn trong mắt cô không khác gì đồ chơi thông thường.

Hứa Văn Châu nhìn dòng chữ “Đang nhập” phía trên biến mất, cuối cùng vẫn không đợi được tin nhắn trả lời của Nghê Dạng.

Có lẽ cô đang bận tổ chức sinh nhật cho Phó Minh Tễ.

Hứa Văn Châu nghĩ như vậy, vô tình bấm vào bảng tin, đúng lúc nhìn thấy bản cập nhật mới nhất của Vưu Tuyết Kim.

Sau khi có được điện thoại di động, Hứa Văn Châu bị kéo vào một nhóm lớp do các bạn cùng lớp lén lập ra, tuy anh không chủ động thêm bạn nhưng vẫn có rất nhiều người tò mò về anh. Khi đó, có một danh sách lời mời kết bạn do các bạn cùng lớp gửi đến, Hứa Văn Châu bấm vào đồng ý từng người một, trong đó có Vưu Tuyết Kim.

Bối cảnh của hai bức ảnh được Vưu Tuyết Kim đăng tải trông giống như một nhà hàng ngoài trời, tấm bảng tiếng Anh sáng lên là tên của nhà hàng, đồng thời có dòng chữ: Chúc mừng sinh nhật, tình bạn bền lâu.

Nghê Dạng và Vưu Tuyết Kim không thể cùng tồn tại, trong cảnh của Vưu Tuyết Kim chỉ có hai người: Cô ta và Phó Minh Tễ, rất rõ ràng là Phó Minh Tễ lại một lần nữa thất hẹn với Nghê Dạng.

Hôm nay Nghê Dạng đã đặt chỗ tại một nhà hàng tốt nhất khu vực. Ngồi bên khung cửa sổ sát đất khổng lồ có thể quan sát cảnh đêm của các tòa nhà trong thành phố, chiếc máy quay đĩa cổ điển phát ra những bản nhạc xưa khiến người ta say mê đắm chìm.

Dùng cơm ở đây chắc chắn là một loại hưởng thụ, cô có tiền và sẵn sàng chi tiêu cho người mà cô thích.

Trình Thụy Tuyết và Tôn Dục ở bên kia ăn cơm, Nghê Dạng một mình ngồi ở trên bàn dài chờ đợi, tính từ lúc tan học đã hai tiếng rồi, hẳn là Phó Minh Tễ nên đến nơi rồi.

Cô gửi tin nhắn nhưng Phó Minh Tễ không trả lời, gọi điện thoại cũng không có người bắt máy.

Trên mặt Nghê Dạng lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.

Trước đây là cô đơn phương mời, Phó Minh Tễ có thể đến hoặc không, nhưng lần này là Phó Minh Tễ chính miệng đồng ý nhưng lại thất hứa…… Cô sẽ không im lặng chịu đựng

Sau khi chiếc đồng hồ cát màu xanh chảy xuống hết, Nghê Dạng cầm lấy điện thoại và đứng dậy. Chuỗi dây ngọc trai lắc lư biên độ lớn, chiếu rọi ánh sáng mơ hồ lên mái nhà, đôi giày đi tuyết màu đen của cô phát ra âm thanh thanh thúy trên sàn nhà bóng loáng.

Cô còn chưa bước ra khỏi phòng, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên là Hứa Văn Châu – người chưa bao giờ chủ động gọi cho cô.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Nghê Dạng dừng lại, bấm nghe.

Một giọng nam trầm thấp từ điện thoại di động truyền đến: “Cậu đang, ở đâu?”

[Tác giả có lời muốn nói]

Một người tặng quà, hai người sinh nhật, ba người buồn.





Để lại một bình luận