Như thường lệ, sau khi thi tháng xong sẽ đổi chỗ ngồi, Hứa Văn Châu luôn là người đầu tiên được bước vào lớp.

Lần này Nghê Dạng không cần nói, Hứa Văn Châu vẫn trở về chỗ ngồi ở hàng thứ ba như cũ.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Điều thú vị là các bạn học sợ bị Nghê Dạng ép buộc đổi chỗ nên đều âm thầm tránh xa chỗ ngồi lúc trước của Nghê Dạng, cho đến khi giáo viên đọc tên của Vưu Tuyết Kim.

”Có thể ngồi đây không?” Vưu Tuyết Kim đi đến hàng thứ ba, nhẹ nhàng hỏi Hứa Văn Châu đồng thời cơ thể đã hành động.

Hứa Văn Châu khẽ cau mày, hướng tầm mắt nhìn ra ngoài hành lang. Nghê Dạng và Trình Thuỵ Tuyết đang nói chuyện hăng say, căn bản không hề chú ý đến chỗ này.

Tuy rằng tổng điểm và xếp hạng của Nghê Dạng có tiến bộ, nhưng vẫn xếp hạng phía cuối của lớp A1 nên chỗ ngồi chỉ còn hàng cuối cùng. Tôn Dục ở đó vẫy tay với cô, các bạn học bắt đầu dõi theo Nghê Dạng từ khi cô bước vào lớp. Giáo viên chủ nhiệm cũng nhìn đăm đăm, sợ Nghê Dạng gây rắc rối.

Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, Nghê Dạng đi đến chỗ ngồi trống bên cạnh Tôn Dục, vẻ mặt có vẻ chẳng có chút không hài lòng nào. Kết quả như vậy làm cho tất cả mọi người đều thở phào.

Tôn Dục cười hihi: ”Vẫn là ngồi phía sau thoải mái hơn nhỉ?”

Nghê Dạng nhíu mày: ”Cũng đúng thật.”

Trừ lần trước ra thì Nghê Dạng không hề ép buộc giành chỗ của ai cả. Lần trước là vì ôm lòng quyết tâm muốn thi đậu Cảnh Đại nên cô mới tìm Hứa Văn Châu, cũng là muốn trải nghiệm cảm giác học sinh giỏi ngồi hàng đầu nghiêm túc nghe giảng. Thực tế đã chứng minh, cảm giác bị thầy cô nhìn chằm chằm không hề dễ chịu, mặc dù đa số họ đều không quan tâm cô. Nhưng cô vẫn thấy rõ mồn một những ánh mắt và sắc mặt lạ lùng.

Dù sao mỗi cuối tuần cũng đều học kèm, ngồi hay không ngồi bên cạnh Hứa Văn Châu đối với cô cũng không sao cả.

Ngồi phía sau vẫn còn một điểm tốt nữa, chỉ cần lười biếng dựa vào lưng ghế là có thể nhìn rõ người phía trước đang làm trò gì.

Có vẻ Vưu Tuyết Kim nóng lòng muốn trò chuyện với Hứa Văn Châu, mới có nửa phút mà cái đầu cô ta đã nghiêng về phía Hứa Văn Châu tận mấy lần.

Dáng ngồi của Hứa Văn Châu thẳng tắp, thỉnh thoảng sẽ nghiêng đầu, biên độ động tác rất nhỏ, không nhìn ra sự hăng hái dành cho bạn cùng bàn mới.

Vưu Tuyết Kim nhân lúc tan tiết tìm Hứa Văn Châu hỏi bài, lúc Nghê Dạng đi ngang qua cô trực tiếp lấy sách của cô ta đi: ”Phía trước phía sau bao nhiêu là người, nhất quyết phải bắt Hứa Văn Châu ấp cà lăm giảng cho cậu à.”

”Cậu……” Vưu Tuyết Kim muốn chất vấn, không phải cậu cũng thế à?

”Nghê Dạng, cậu không có tư cách can thiệp vào chuyện của người khác.”

Nghê Dạng liếc nhìn: ”Hứa Văn Châu, cậu cân nhắc cho kỹ, giảng bài thì phải thu tiền.”

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Cô đang nhắc nhở anh là gia sư riêng do cô mời, không thể dạy không công cho người khác.

Hứa Văn Châu che môi ho nhẹ rồi nhìn đi chỗ khác, rõ ràng là anh định nghe lời Nghê Dạng, không giảng bài cho Vưu Tuyết Kim.

Xung quanh có người đang nhìn, Vưu Tuyết Kim không giữ được mặt mũi: ”Nghê Dạng, cậu không thể ngang ngược như vậy.”

Nghê Dạng nhún nhún vai, cây ngay không sợ chết đứng: ”Tôi ngang ngược thế đấy.”

Theo thời gian dần trôi, vết thương trên vai của Hứa Văn Châu cũng dần lành lại. Anh lại tiếp tục đạp chiếc xe đạp cũ của mình, bánh xe chuyển động cót két.

Nghê Dạng rất khó hiểu, dựa theo tiền lương mà Nghê Nhạc Minh trả thì thu nhập của Hứa Văn Châu ít nhất cũng tầm hai ba vạn tệ. Sao lại keo kiệt đến mức một chiếc xe đạp rẻ tiền cũng không chịu đổi.

Cuối tuần này, lúc Nghê Dạng đứng trên ban công tưới hoa thì nhìn thấy Hứa Văn Châu  đạp chiếc xe đạp cũ kia đến nhà họ Nghê. Không lâu sau, hai người gặp nhau trong phòng sách, Nghê Dạng đi thẳng vào vấn đề: ”Tiền lương của cậu đâu?”

Hứa Văn Châu ngơ ra một lát, tuy không biết vì sao cô lại đột nhiên hỏi đến nhưng anh vẫn trả lời thành thật: ”Tiết kiệm.”

Nghê Dạng chậc lưỡi: ”Tiết kiệm toàn bộ à? Không tiêu một đồng nào?”

”Sau này, rồi sẽ dùng đến.” Cho dù đột nhiên có một khoản tiền thì Hứa Văn Châu cũng không dám xa hoa lãng phí. Năm ngoái bà nội nhập viện nợ một khoản tiền, nghỉ hè anh đi làm thêm đã trả được một phần, tiền bồi thường lần trước của nhà hàng cũng mang đi trả.

Còn về tiền lương gia sư thì tạm thời tiết kiệm để phòng khi cần dùng.

Sau vài lần như vậy, Nghê Dạng có hơi muốn phá hỏng chiếc xe đạp ngứa mắt kia, cùng lắm là đền tiền. Nghĩ đi nghĩ lại thì cái tên bướng bỉnh Hứa Văn Châu kia chắc chắn sẽ tự mình bỏ tiền.

Vì Hứa Văn Châu cố gắng làm việc kiếm tiền như thế nên cô đành cố nhịn vậy.

Tháng sáu thi cuối kì, học kỳ sau sẽ dựa theo thành tích phân lại lớp, đương nhiên Nghê Dạng không nằm trong đó.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Lần này cô rất phấn đấu, tổng điểm được 450 điểm, tuy rằng không đủ nổi bật trong một lớp toàn nhân tài nhưng đã có tiến bộ so với lúc trước.

Hai tháng nghỉ hè Nghê Nhạc Minh muốn Nghê Dạng tăng cường học bổ túc nhưng Nghê Dạng không đồng ý, nhất quyết một tuần chỉ học hai ngày.

Cô cố gắng học hành, nhưng cũng không muốn bị việc học trói buộc. Nghê Nhạc Minh hết cách chỉ đành nghe theo cô.

Tháng bảy, trường học đưa Hứa Văn Châu, Phó Minh Tễ và một số người nữa đến trung tâm thành phố tham gia Olympic Toán. Nghê Dạng đăng ký học lớp Mỹ Thuật mùa hè, thỉnh thoảng cũng sẽ cùng nhóm Trình Thuỵ Tuyết ra ngoài ăn uống vui chơi.

Hôm nay bọn họ hẹn đi câu lạc bộ bắn cung, Trình Thuỵ Tuyết vừa đến cửa hàng đã bảo nhân viên lấy trang thiết bị cá nhân gửi ở đó ra. Cô ấy nhắm vào bia rồi bắn tên, hình như đang xả giận.

”Rủ cậu đi chơi chứ không phải đi so thành tích.” Ngược lại, Nghê Dạng lại có vẻ nhẹ nhàng.

Trình Thuỵ Tuyết tức giận đặt cung tên xuống: ”Còn chẳng phải vì cái tên Tôn Dục kia sao, sau khi nghỉ học cứ luôn nói như thiếu đi gì đó, cũng không biết cái tính cố chấp đó từ đâu ra. Cậu ấy nghĩ một thôi một hồi lại phát hiện bản thân mình thích Vưu Tuyết Kim.”

Sáng sớm hôm nay, Trình Thuỵ Tuyết chuẩn bị xong xuôi, đang đi đến chỗ hẹn thì đột nhiên nhận được điện thoại của Tôn Dục, đối phương ấp a ấp úng trong điện thoại.

Trình Thuỵ Tuyết đang chọn túi xách ở phòng thay đồ: ”Có gì thì nói mau, tôi phải ra ngoài.”

Bên kia, Tôn Dục đang giấu một chuyện lớn: ”Thuỵ Tuyết, hình như tôi hơi thích Vưu Tuyết Kim.”

Sau khi nói xong hai bên đều cùng im lặng.

Chốc lát sau, Tôn Dục hỏi cô ấy: ”Cậu còn đang nghe không?”

Sắc mặt Trình Thuỵ Tuyết không tốt lắm, giọng nói cũng lạnh lùng cứng nhắc: ”Lầm tưởng thôi.”

”Tôi cũng đã suy nghĩ rất lâu mới có đáp án.” Tôn Dục phát hiện bản thân mình ngồi ở phía sau thường xuyên nhìn chăm chú nhìn bóng lưng của Vưu Tuyết Kim. Sau khi nghỉ hè không gặp mặt nên trong đầu cậu ấy luôn nghĩ đến, buổi tối đi ngủ còn mơ thấy Vưu Tuyết Kim cười nói với cậu ấy, đây không phải là thích thì là gì?

Sau khi có được kết luận này, Tôn Dục chia sẻ với Trình Thuỵ Tuyết theo thói quen, còn nhờ cô ấy giúp cậu ấy phân tích tình hình hiện tại.

Trình Thuỵ Tuyết nổi giận đùng đùng cúp điện thoại rồi xông đến câu lạc bộ, xem Tôn Dục như bia ngắm để bắn, vậy mới có thể xả giận được.

Hai người đi đến phòng nghỉ ngơi tìm chỗ ngồi xuống, Nghê Dạng gọi hai ly trà trái cây: ”Cậu thích cậu ấy, tại sao lại không nói với cậu ấy?”

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Thần sắc Trình Thuỵ Tuyết buồn bã: ”Cậu ấy vẫn luôn xem tớ là bạn.”

Nghê Dạng: ”Cậu không nói, tất nhiên cậu ấy sẽ luôn xem cậu là bạn.”

Trình Thuỵ Tuyết cứng nhắc lắc đầu: ”Không giống nhau, tớ biết cậu ấy không có tình cảm đó với tớ, nếu như nói ra thì không thể làm bạn được nữa.”

Nghê Dạng: ”Vốn dĩ cậu đâu có muốn làm bạn bè với cậu ấy, chẳng lẽ cứ giương mắt nhìn cậu ấy thích người khác, theo đuổi người khác? Cậu cam lòng à?”

”Đương nhiên không cam lòng.” Trình Thuỵ Tuyết lớn tiếng bác bỏ, sau đó giọng nói lại lập tức nhỏ xuống: ”Nhưng ít nhất vẫn tốt hơn là không còn quan hệ gì nữa.”

Nghê Dạng không thể hiểu được logic của cô ấy, bởi vì theo suy nghĩ của cô, thích ai thì phải nghĩ cách để có được, nếu cuối cùng thật sự không thể thành thì tốt nhất là cắt đứt, sau này không qua lại nữa.

Cuối cùng hai ly trà trái cây cũng được mang đến, Trình Thuỵ Tuyết đổi chủ đề: ”Nghê Dạng, cậu thích Phó Minh Tễ thật hả?”

Nghê Dạng chọt ống hút vào: ”Chẳng lẽ giả.”

Trình Thuỵ Tuyết khó hiểu: ”Vậy tại sao nhìn thấy cậu ta và Vưu Tuyết Kim ở cùng nhau cậu lại không ghen?”

”Cậu ta đâu có thích Vưu Tuyết Kim, tại sao phải ghen?” Ghen tuông vì một mối quan hệ không tồn tại, vậy chẳng phải gây thêm phiền phức cho bản thân sao.

Trình Thuỵ Tuyết nhấp một ngụm đồ uống lạnh: ”Tuy nghe thì có vẻ đúng, nhưng lại cảm thấy sai sai ở đâu đó.”

Thật sự thích thì dường như không nên, cũng không thể lý trí được như vậy.

”Dạo gần đây hình như quan hệ giữa cậu và Phó Minh Tễ tốt hơn trước rất nhiều.” Lần trước gặp nhau trong trường, Phó Minh Tễ còn chào hỏi Nghê Dạng nữa, đây là chuyện trước giờ chưa từng có: ”Trước đó giữa hai người có xảy ra chuyện gì không?”

Nghê Dạng nhớ lại: ”Thi tháng lần trước cậu ấy mượn bút của tớ rồi thuận tiện mời cậu ta ăn cơm luôn.”

”Chỉ như thế?”

”Chỉ như thế.”

”Hoá ra ‘Xa không thể với’ lại dễ theo đuổi đến vậy.” Điều này làm cho Trình Thuỵ Tuyết cảm thấy khó mà tin được.

Nếu như Nghê Dạng có thể theo đuổi được Phó Minh Tễ dưới tình huống như vậy thì phải chăng cô ấy cũng có thể thay đổi được tâm ý của Tôn Dục?

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Trình Thụy Tuyết đặt hai ly nước cạnh nhau để chụp hình, cố tình chụp toàn cảnh, còn gắn địa điểm vào.

Tôn Dục vốn thích vui chơi, thỉnh thoảng lúc cô ra ngoài chơi, Tôn Dục đều muốn đến ăn chực uống chực. Trình Thụy Tuyết hy vọng hôm nay cậu ấy cũng sẽ thế.

Nửa tiếng sau, quả nhiên có một người con trai quen mắt đến câu lạc bộ, nhưng không phải Tôn Dục mà là Nghê Diệu Tổ.

”Chị, chị Thụy Tuyết.” Hôm nay Nghê Diệu Tổ cố ý chỉnh chu, ăn mặc chỉnh tề, tóc vuốt sáp, tóc tai gọn gàng.

Dáng vẻ hôm nay của cậu nhóc khác với dáng vẻ cà lơ phất phơ gặp ở trường mọi hôm, Trình Thụy Tuyết nhịn không được pha trò: ”Bé đẹp trai, hôm nay khác biệt quá nha.”

Vành tai Nghê Diệu Tổ phiếm hồng, cậu nhóc giả vờ bình tĩnh đi đến ngồi xuống cạnh Nghê Dạng: ”Mẹ em nhất quyết bắt em mặc.”

Trình Thụy Tuyết ‘Ồ’ lên, trêu đùa: ”Đúng là cậu bé biết nghe lời.”

”Không không, em không phải mama boy!” Nghê Diệu Tổ lắc đầu như lục lạc, sợ đối phương hiểu lầm mình là kiểu con trai lấy mẹ làm trung tâm, hoàn toàn không có chủ kiến riêng.

”Em trai đúng là dễ thương.” Trình Thụy Tuyết bị phản ứng của cậu nhóc chọc cười, ai mà không biết tính cách ngạo nghễ của Nghê Diệu Tổ chứ, lời nói của phụ huynh cũng là nghe có chọn lọc.

Mỗi lần Trình Thụy Tuyết gặp cậu nhóc điều thích nói đùa, Nghê Diệu Tổ hoàn toàn không chịu nổi nữa nên lén lút giơ tay xuống dưới bàn hướng về phía Nghê Dạng cầu cứu.

Nghê Dạng chống cằm bằng một tay, nghiêng đầu nói với cậu nhóc: ”Chị Thụy Tuyết của em hôm nay tâm trạng không vui, em dỗ chị ấy đi.”

Nghê Diệu Tổ: ”Hả?”

Cậu nhóc thấy ảnh Trình Thụy Tuyết đăng, cho rằng hai người họ chơi rất vui nên mới đặc biệt chạy đến, chưa từng cân nhắc đến phải dỗ người ta thế nào.

Nghê Diệu Tổ vụng về hỏi cô ấy muốn ăn uống hay chơi gì không, Trình Thụy Tuyết ôm suy nghĩ trêu chọc cậu nhóc mà phối hợp. Dần dần cô ấy cũng thật sự bị dời lực chú ý, không quan tâm Tôn Dục có đến hay không nữa.

Nghê Dạng yên lặng cắn ống hút, nghiêng đầu nhìn thấy poster tuyên truyền trận đấu game dán trên tường. Trung tâm trò chơi điện tử bên cạnh câu lạc bộ sẽ tổ chức giải đấu mùa hè vào đầu tháng 8. Hoạt động này liên kết với IP trò chơi, ban tổ chức ra tay hào phóng, người đạt giải nhất sẽ có được một chiếc điện thoại đời mới, giải nhì là máy game và một số món khác.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Những thứ này Nghê Dạng đều không thiếu, nhưng cô rất có hứng thú với game nên tiện tay chụp hình lại.

Buổi chiều trời âm u, Nghê Dạng gọi điện thoại kêu chú Minh đến đón, để Nghê Diệu Tổ và Trình Thụy Tuyết ở lại.

Thời tiết tháng 7 nói thay đổi là thay đổi, trên đường về mưa nhỏ rơi tí tách, Nghê Dạng nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc sắp đến nhà thì chầm chậm mở mắt.

Có một bà cụ đội túi ni lông đi trên đường, tay xách giỏ rau, chân cẳng đi đứng không tiện, cảnh này làm cho Nghê Dạng nhớ đến một người.

”Chú Minh, dừng xe.”

Chiếc xe hơi đắt đỏ chầm chậm dừng bên lề đường, Nghê Dạng che dù, cuối cùng cũng nhìn rõ bà lcụ đi đứng chậm chạp bà ấy là bà nội của Hứa Văn Châu  .

”Bà nội Hứa.” Nghê Dạng hướng ô về phía đỉnh đầu bà cụ.

Bà cụ chậm rãi ngẩng đầu, vuốt nước mưa trên mặt, nhìn nửa ngày mới nhận ra cô: ”Cháu, cháu là bạn học của Châu Châu.”

”Vâng.” Nghê Dạng chỉ chiếc xe bên cạnh: ”Bà lên xe đi ạ, chúng cháu đưa bà về.”

Bà lão liên tục lắc đầu: ”Không không, cả người bà ướt nhẹp rồi, sẽ làm bẩn xe.”

Nghê Dạng hoàn toàn không để ý: ”Không sao, vốn cũng định mang xe đi rửa ạ.”

Ký ức của Nghê Dạng về những người thân cách thế hệ phần lớn dừng ở lúc nhỏ. Bởi vì quan hệ của Bách Thuỷ Tâm nên người bà nội trọng nam khinh nữ kia của cô đối xử với cô cũng được xem là tốt. Từ lúc cô sinh ra việc kinh doanh của Nghê Nhạc Minh càng lúc càng lớn. Bà nội đưa cô đi xem bói, thầy bói nói cô có số phú quý, thế nên cô rất được nuông chiều ở nhà họ Nghê.

Cho dù bản tính của bà nội cô thế nào thì trong ấn tượng của cô bà nội là người hòa nhã, yêu thương cô.

Lúc Bách Thuỷ Tâm còn sống, Nghê Dạng cũng cùng mẹ đi gặp ông ngoại. Ông ngoại không giỏi nói chuyện, mỗi lần Tết đến về nhà chúc Tết ông đều không tươi cười với mẹ, nhưng lúc sắp đi thì ông lại đứng trên gác lửng trộm dõi theo.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Cô hỏi mẹ vì sao?

Mẹ luôn ôm cô nói: ”Ông ngoại chỉ đang giận mẹ thôi, thật ra ông ngoại rất thương yêu chúng ta.”

Nghê Dạng tin lời của mẹ, bởi vì mỗi khi trở về cô đều phát hiện trong balo của mình là một món quà quý giá mà ông ngoại lén bỏ vào.

Lúc Bách Thuỷ Tâm qua đời, lần đầu tiên ông ngoại đến nhà họ Nghê, ông hỏi cô có muốn đi cùng ông không.

Nghê Dạng đã từ chối.

Cô phải ở bên mẹ, trông nom gia đình mà mẹ dùng cả tâm huyết để bảo vệ.

Từ đó về sau, cô không gặp lại ông ngoại nữa, chỉ là sinh nhật mỗi năm đều nhận được một món quà thần bí, giống hệt như phong cách tặng quà của ông ngoại.

Vì thế trong lòng Nghê Dạng luôn tồn tại sự quyến luyến đối với những người già.

Nghê Dạng không quen nịnh nọt, cũng không giỏi nói mấy lời dịu dàng nên chú Minh dứt khoát xuống xe, nói hai ba câu đã dỗ được bà cụ lên xe.

Bà nội Hứa ngồi lên xe nhưng vẫn cảm thấy không chân thật, sợ giỏ rau làm bẩn thảm sàn nên luôn ôm trên đầu gối, cơ thể cũng dựa sát vào cửa xe, có gắng chiếm ít không gian nhất có thể.

Nghê Dạng không biết nên nói gì, cũng không có ý định chủ động trò chuyện, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của bà cụ nên tùy ý mở miệng: ”Bao giờ Hứa Văn Châu về ạ?”

”Lúc Châu Châu đi nói là hai ngày, có thể tối nay là đến nhà rồi.” Bà cụ không biết rõ về những chuyện của cháu trai, chỉ biết cháu mình rất giỏi, trận đấu nào cũng có thể lấy được hạng nhất.

Nghê Dạng đã hiểu.

Lúc này, bầu không khí lại yên tĩnh trở lại, may là còn cách tiểu khu Hi Hoa không xa nữa, quẹo một cái cua nữa là đến.

Xe vừa dừng, bà cụ liền gấp gáp muốn xuống xe, nhưng căn bản bà cụ không biết thao tác thế nào nên không thể nào mở được cửa.

Nghê Dạng nghiêng người giúp bà cụ mở cửa xe. Bà cụ vội vàng xuống xe, quay đầu nhìn lại thì thấy chỗ bị làm ướt, bà cụ muốn vươn tay áo ra lau thì phát hiện tay áo cũng ướt rồi: ”Cảm ơn cháu nhé, hay là cháu vào nhà ngồi một chút, hôm nay bà có mua thịt.”

Bà cụ giản dị tốt bụng, dựa theo suy nghĩ của người lớn, thiếu nợ người ta thì phải mời người ta đến nhà ăn cơm.

Nghê Dạng đưa một cây dù đến, vẻ mặt không thay đổi mà từ chối: ”Cháu không đi đâu, bà về đi ạ.”

Bà cụ xin lỗi liên tục, một tay che dù một tay xách giỏ rau, kết quả là quay đầu thì dẫm lên vũng nước nên trượt chân, doạ cho chú Minh không cầm tay lái nổi.

Nghê Dạng và chú Minh nhanh chóng xuống xe, may là bà cụ chỉ bị trầy đầu gối, không chảy máu cũng không bị thương nặng.

”Thôi vậy, đưa bà nội Hứa lên lầu đi.”

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Đây là lần thứ hai Nghê Dạng đến nhà họ Hứa, cả đường bà nội Hứa đều nói cô và chú Minh tốt, đến trước cửa bà cụ lấy chìa khoá ra và nhất quyết bảo họ vào nhà ngồi nghỉ một chút.

Nghê Dạng theo sau bà cụ đi vào nhà, bố cục bên trong không khác gì so với lần trước, thậm chí ngay cả vị trí của một vài món đồ nhỏ đều chưa từng thay đổi. Nhưng trong nhà rất sạch sẽ, có thể nhìn ra được chủ nhà rất nghiêm túc với cuộc sống.

Lần này Hứa Văn Châu không ở nhà, Nghê Dạng có thời gian quan sát xung quanh thì phát trên tường dán đầy các loại giấy khen.

Trên tủ tivi có đặt một vài tấm ảnh chụp chung, Nghê Dạng tò mò cúi người xuống xem, có mấy tấm là ảnh chụp lưu niệm tham gia thi đấu, một tấm ảnh chụp tốt nghiệp ”Trường THCS Cảnh Dương”, còn có một tấm viết là ”Lớp 6A1 trường tiểu học Cảnh Tinh”.

Ảnh chụp tốt nghiệp cấp hai rất to, mặt sau khắc tên của mỗi bạn học và giáo viên, cô nhìn thấy mình đứng ở vị trí trung tâm và Hứa Văn Châu đứng ở giữa hàng cuối.

Hứa Văn Châu hồi cấp hai với bây giờ khác biệt rất rõ rệt, chàng trai mặc đồng phục trông có hơi nhút nhát.

Ảnh tốt nghiệp tiểu học chỉ có 6 inch, Nghê Dạng vẫn còn ấn tượng với những giáo viên và một vài bạn học, nhìn mấy lần mà vẫn chưa tìm thấy bản thân.

Cô cầm khung ảnh lật tới lật lui kiểm tra thì một bàn tay to duỗi đến lấy khung ảnh trong tay cô đi: ”Đừng xem nữa, không có cậu.”

Nghê Dạng ngẩng đầu lên thì đụng phải ánh mắt của Hứa Văn Châu đang nhìn từ trên cao xuống.

Không biết cái người tham gia Olympic Toán này trở về từ lúc nào, Nghê Dạng vịn vào tủ tivi chậm chạp đứng lên: ”Tại sao không có tôi?”

Hứa Văn Châu  đáp: ”Hôm đó, câu bị bệnh, không đến.”

”Ừm……” Hình như có chuyện này, bản thân cô cũng quên rồi.

Nhờ Hứa Văn Châu nhắc nhở mà ký ức của cô dần trở về: ”Không đúng, hình như tôi có gửi bù ảnh mà, vậy mà lại không ghép tôi vào.”

Hứa Văn Châu lắc đầu giải thích: ”Lúc cậu về trường, ảnh tập thể đã làm, làm xong rồi.”

Nghê Dạng nhíu mày: ”Cho nên ảnh của tôi thành rác rồi hả?”

”Không có.” Nghê Dạng tự in ảnh một mình cô ra rồi hỏi có bạn học nào muốn lấy không, mọi người đều nhao nhao đến giành.

Nghê Dạng khoanh tay, thong thả nhìn anh: ”Vậy cậu có giành không?”

Hứa Văn Châu nghiêng đầu, lông mi rung rung, chớp mắt một cách mất tự nhiên.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Nghê Dạng không nhìn rõ vẻ mặt của anh, tò mò tiến lên trước một bước, hỏi: ”Hứa Văn Châu, cậu có cất giữ ảnh của tôi không?”





Để lại một bình luận