Mỗi ngày Hứa Văn Châu đi bộ 800 mét đến trạm xe buýt gần nhà để bắt xe, bướng bỉnh đến mức Nghê Dạng phải từ bỏ việc đón anh đi học.

Nghê Dạng vừa đến lớp thì Trình Thuỵ Tuyết đưa hai vé tấm xem concert đến, còn là loại vé Vip hàng ghế đầu.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Nghê Dạng nhận lấy một cách tự nhiên: “Lát nữa chuyển tiền cho cậu.”

Trình Thuỵ Tuyết xua xua tay: “Chuyện nhỏ.”

Những gì Trình Thuỵ Tuyết bỏ ra đương nhiên không chỉ xuất phát từ tình cảm. Cô ấy kết thân với Nghê Dạng thì nhà họ Nghê cũng sẽ cho nhà họ Trình lợi ích trên thương trường, lợi ích trong đó chẳng đơn giản như hai tấm vé.

Concert sẽ tổ chức sau nửa tháng nữa, Nghê Dạng tự mình mang vé đến lớp A8. Cô vừa định gõ cửa thì bạn học lớp A8 đã hô lên: “Phó Minh Tễ, Nghê Dạng tìm cậu.”

Hai học kỳ này Nghê Dạng đến lớp A8 rất nhiều lần, lần nào cũng là vì Phó Minh Tễ.

Lúc đầu Phó Minh Tễ không hề chịu ‘Nghe lời’ mà cứ ngồi vững như đá trên ghế nên Nghê Dạng sẽ đi thẳng vào lớp đợi.

Không hề tồn tại cảm xúc xấu hổ gì gì đó, thậm chí giáo viên bộ môn vào lớp cô vẫn cây ngay không sợ chết đứng viện cớ ‘Đi nhầm lớp’.

Cũng chẳng ai chê cười trước mặt cô.

Sau đó Phó Minh Tễ khôn ra rồi nên dứt khoát gặp mặt cô luôn. Dù sao mỗi lần Nghê Dạng tìm cậu ta thì nói xong chuyện cô sẽ đi.

“Thứ bảy tuần tới nữa có một buổi concert, cùng nhau đi xem nhé.” Nghê Dạng vẫn luôn nói chuyện thẳng thắn như vậy.

Lịch học sắp xếp ngày này qua ngày nọ khiến Phó Minh Tễ cũng mất nhận thức về thời gian: “Thứ bảy có lớp bổ túc.”

Nghê Dạng lắc lắc tấm vé trước mặt cậu ta: “Concert bắt đầu lúc Sáu giờ rưỡi tối đến Chín giờ rưỡi thì kết thúc, học ban ngày là đủ rồi buổi tối nên thư giãn một chút.”

Tấm vé mới tinh đưa tới trước mặt, trong lòng Phó Minh Tễ sắp dao động. Mỗi một câu nói của Nghê Dạng đều mê hoặc cậu ta, là khao khát hướng tới tự do.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Nụ cười rạng rỡ của cô gái, mỗi câu mỗi từ đều phá vỡ phòng tuyến trong lòng cậu ta: “Phó Minh Tễ, ngoài học ra thì cậu không còn sở thích nào khác sao?”

Phó Minh Tễ thả lỏng ngón tay, khuỷu tay nhấc lên đôi chút. Tuy nhiên tầm mắt cậu ta đảo nhẹ sang thì thấy mẹ cậu ta đứng không xa phía sau Nghê Dạng, im lặng quan sát mọi thứ.

“Ngại quá, tôi không có hứng thú với concert.” Phó Minh Tễ từ chối lời mời của cô rồi thúc giục: “Sắp vào học rồi, cậu về lớp đi.”

Tay Nghê Dạng vẫn còn giơ lên giữa không trung, bạn học lớp A8 nhao nhao thò đầu ra từ cửa sổ, cửa trước và sau lớp để xem trò vui. Bọn họ châu đầu ghé tai xì xầm tên của hai người, còn có cả những lời cười nhạo xì xào trong đám đông.

Nếu là cô gái khác thì e là đã xấu hổ đến không còn mặt mũi rồi, nhưng Nghê Dạng vẫn thản nhiên cứ như cô mới là người từ chối người ta vậy.

Nghê Dạng thu lại tấm vé một cách bình tĩnh rồi quay người đi về lớp học, đi lướt qua người phụ nữ trung niên có khí chất ung dung trên hành lang dài.

Nghê Dạng không xác định được mình có nhìn nhầm hay không, người phụ nữ kia có hơi quen mắt. Lúc đi qua cô còn cố ý đánh giá một chút, khá thú vị.

Nghê Dạng thẳng thắn vô tư, không sợ hãi ánh mắt của bất cứ ai.

Phó Minh Tễ không đi, tấm vé hàng nghìn tệ phải bỏ không, Nghê Dạng tiện tay kẹp vào trong sách, lúc vào học giáo viên bảo họ lật sách vừa hay lại lật đến trang này.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Tầm nhìn rơi đúng ngay chàng trai cầm bút bằng tay trái bên cạnh, Nghê Dạng tiện tay vứt tấm vé thừa sang đó.

Hứa Văn Châu nghi hoặc nhìn sang.

Nghê Dạng nhíu mày: “Tặng cậu.”

Chuyện Phó Minh Tễ từ chối xem nhạc hội cùng Nghê Dạng đã truyền đi khắp hai lớp, Hứa Văn Châu đương nhiên cũng biết.

Trong giờ học không tiện nói chuyện, Hứa Văn Châu nhanh chóng viết lên giấy nháp rồi đưa sang: Đừng nói chuyện trong giờ học, vé quá đắt tiền, cậu lấy về đi.

Đúng là một học sinh ngoan tuân thủ kỷ luật, Nghê Dạng đẩy mạnh tờ giấy qua: Đã nói là tặng cậu, không cần thì bán đi.

Trên tấm vé có để vị trí ngồi, hai tấm vé trong tay Nghê Dạng là ghế ngồi cạnh nhau, ở một nơi náo nhiệt ầm ĩ như concert thì tâm trạng cũng thay đổi theo bầu không khí.

Thế là anh thừa nhận lòng tham của mình: Tôi lấy.

Sự tức giận của Nghê Dạng cũng xuôi theo.

‘Cậu bạn cà lăm’ này lúc thì bướng bỉnh, lúc lại rất biết điều.

Giáo viên Tiếng Anh trên bục giảng đã nhìn xuống đây mấy lần.

Vừa tan tiết học giáo viên Tiếng Anh đã ôm giáo án đi về phía văn phòng để tìm giáo viên chủ nhiệm lớp A1: “Nghê Dạng ở lớp của cô mỗi lần trong giờ học đều tìm Hứa Văn Châu, lúc trước Hứa Văn Châu không để ý đến em ấy, vậy mà hôm nay lại giở trò trong giờ học. Cứ thế nữa thì Hứa Văn Châu sẽ bị em ấy làm cho lầm đường lạc lối mất.”

Giáo viên chủ nhiệm cũng vì thế mà lo lắng: “Hứa Văn Châu không chịu đổi chỗ.”

“Chẳng lẽ bị ép buộc……cô cũng biết tính tình Nghê Dạng mà, ngang ngược hết sức.” Điểm số môn Tiếng Anh của Nghê Dạng lần nào cũng kéo chân lớp A1, nói không được mắng cũng không được. Giáo viên Tiếng Anh vô cùng bất mãn với cô: “Hay là tìm phụ huynh của các em ấy nói chuyện?”

“Lúc trước tôi có tìm mẹ của Nghê Dạng rồi, mẹ em ấy cũng rất nuông chiều em ấy, căn bản là nói không thông.”

“Phụ huynh của Hứa Văn Châu thì sao? Chắc bọn họ sẽ không mong điểm số của con cái mình bị ảnh hưởng đâu nhỉ?”

Giáo viên chủ nhiệm nhớ đến phần điền tên bố mẹ của Hứa Văn Châu bỏ trống, người giám hộ chỉ còn một người bà tuổi tác đã cao. Lúc xin hỗ trợ học phí, cô giáo cũng biết được tình trạng khó khăn của nhà Hứa Văn Châu: “Bà nội của Hứa Văn Châu cũng lớn tuổi rồi, có một vài chuyện cũng không tiện nói.”

“Vậy không còn cách nào khác nữa à? Cứ để mấy em ấy tiếp tục như vậy? Thành tích của Nghê Dạng thì cũng không cần tôi phải nói nhiều nữa, nếu Hứa Văn Châu mà bị ảnh hưởng thì mới đáng tiếc.”

“Quả thật là không được, đợi kỳ thi tháng lần sau tôi sẽ đốc thúc hai em ấy đổi chỗ, dù sao cũng chỉ còn hai tuần nữa thôi.” Chỉ cần cô bảo vệ, Nghê Dạng không nên ép buộc đổi chỗ ngồi với các bạn học khác trước mặt.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Sáng sớm thứ Bảy trời đổ mưa, Hứa Văn Châu đến nhà họ Nghê lúc 9 giờ để chuẩn bị bắt đầu buổi dạy kèm lần thứ hai.

Phòng sách vốn yên tĩnh đang mở nhạc sôi động, đi đến cửa anh còn tưởng đi nhầm vào phòng KTV.

Cửa phòng khép hờ, Hứa Văn Châu giơ tay chuẩn bị gõ cửa thì thấy Nghê Dạng khoan khoái đứng trong phòng, bước nhảy đơn giản theo điệu nhạc.

Nghê Dạng đúng lúc nhìn sang, thấy Hứa Văn Châu nên dừng lại.

Âm nhạc đinh tai nhức óc vẫn đang mở, Nghê Dạng nhảy chậm lại rồi trở lại nằm trên ghế đợi sắp xếp của Hứa Văn Châu.

Tiếng nhạc quá lớn, Hứa Văn Châu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh rồi đi thẳng đến tắt loa.

Nghê Dạng bĩu môi tỏ ý không hài lòng, nhưng chỉ trong tích tắc, khi Hứa Văn Châu quay người lại đã thấy cô đang xoay bút: “Thầy Hứa đến sớm thế.”

“Chín giờ rồi.” Thậm chí anh còn cố tình ‘Đến trễ’ một tiếng đồng hồ để cô ngủ nướng, nào biết mới sáng sớm cô đã ở trong phòng bật nhạc vui vẻ chơi đùa.

“Thật sao?” Nghê Dạng giả vờ đi đến xem đồng hồ treo trên tường: “Tôi còn tưởng mới 8 giờ.”

“……” Nói dối, lúc nãy ở dưới lầu mẹ Triệu còn nói ‘Hôm nay 8 giờ rưỡi cô chủ đã thức dậy rồi’.

Hứa Văn Châu không giỏi tranh luận nên lấy tài liệu đã chỉnh sửa xong ra giảng bài, Nghê Dạng đã phối hợp hơn lần trước.

Giữa chừng Nghê Dạng có đưa ra nghi vấn, Hứa Văn Châu luôn có thể giải đáp cho cô, bầu không khí giữa hai người đã trở nên tốt hơn.

Tuy chỉ mới là buổi học thứ hai nhưng Hứa Văn Châu cảm nhận được rất rõ ràng Nghê Dạng đang cố gắng học.

Hoá ra một câu nói của Phó Minh Tễ lại ảnh hướng đến cô lớn như thế.

Đến bốn giờ chiều, trừ đi thời gian nghỉ ngơi buổi trưa thì tổng cộng hôm nay đã học năm tiếng đồng hồ, lúc Hứa Văn Châu thu dọn đồ đạc Nghê Dạng đưa một cái máy nghe nhạc đến: “Bên trong là danh sách các bài hát trong concert.”

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Hứa Văn Châu khẽ sững sờ.

“Cầm lấy đi.” Nghê Dạng lắc tay thúc giục anh.

Hứa Văn Châu không dám tin: “Cho tôi?”

“Không thì sao?” Nghê Dạng mất hết kiên nhẫn nên trực tiếp đặt đồ vào tay anh: “Nút ở mặt bên là mở và tắt, mũi tên lên xuống là điều chỉnh âm lượng, mũi tên trái phải là đổi bài hát.”

“Cái này……rất đắt nhỉ.”

“Đâu có cần cậu trả tiền, cái này tôi không dùng.” Nghê Dạng lười tán dóc với anh, hỏi: “À, cậu biết hát không?”

Hứa Văn Châu: “Ừm……”

Nghê Dạng hỏi tiếp: “Ừm? Là biết hay không biết?”

“Biết một chút.” Bây giờ internet phát triển nhưng trong nhà anh lại chẳng có thiết bị điện tử gì để giết thời gian, những lúc phòng phát thanh của trường phát nhạc thì anh sẽ ghi nhớ lại.

“Cậu biết bài nào? Hát một bài nghe thử đi.” Cô hạ ghế về phía sau, tư thế nửa nằm hết sức nhàn nhã.

“Không.” Anh khiêm tốn nói: “Không hay.”

“Tôi không tin, nghe rồi mới biết.” Sự từ chối của anh lại khơi dậy hứng thú của cô. Cô ngay lập tức đứng dậy từ trên ghế rồi giật lấy balo trong tay Hứa Văn Châu ném sang bên cạnh, quyết đoán sắp xếp: “Đi, đến phòng chiếu.”

Đối với người ngay cả rạp chiếu phim cũng chưa từng đi như Hứa Văn Châu mà nói thì việc xây dựng một phòng chiếu rộng rãi trong nhà thật xa vời. Nhưng mà nó thật sự tồn tại, đây chính là cuộc sống thuộc về Nghê Dạng.

Nghê Dạng thành thạo ấn mở: “Cậu biết hát bài nào, tự chọn đi.”

Hứa Văn Châu cứng đờ đứng phía sau: “Không đâu.”

Nghê Dạng nghi ngờ: “Chẳng lẽ cậu định mang gương mặt chẳng chút biểu cảm nghe hết buổi concert hả?”

“Nghe nhạc, không cần hát.” Anh căn bản không có hứng thú với concert, sở dĩ anh nhận lấy tấm vé đó chỉ là vì muốn……ở cùng với cô thôi.

“Không biết hưởng thụ.” Nghê Dạng thì thầm rồi chọn một bài hát. Cô nhún nhảy theo điệu nhạc, Hứa Văn Châu nghiêm túc ngồi trên ghế sofa, sống lưng thẳng tắp.

Cho đến khi Nghê Dạng cố ý đưa micro đến trước mặt anh, Hứa Văn Châu vừa mở miệng thì bài hát này chẳng cho anh tí mặt mũi nào mà nhảy sang nhạc dạo.

Hứa Văn Châu mím môi quay đầu đi ngay lập tức.

Nghê Dạng thật sự không nhịn được bật cười đến là ngạo nghễ.

Chàng trai vừa ngại vừa tức, không muốn quay đầu nhìn màn hình nên lại càng kích thích hứng thú xấu xa của Nghê Dạng, cô để micro sau lưng, ép sát anh từng bước: “Hứa Văn Châu, rốt cuộc cậu có được không đấy.”

“Nghê Dạng!” Hứa Văn Châu đột nhiên đứng dậy, đụng vào Nghê Dạng đang cúi người dò hỏi anh.

Lực quán tính khiến Hứa Văn Châu ngã về lại sofa, Nghê Dạng không kịp đề phòng cũng ngã theo, cái micro giơ lên rơi xuống thảm lăn hai vòng rồi đập vào vào lồng ngực cứng rắn của anh nơi dễ tổn thương nhất.

Âm nhạc từ nhẹ nhàng chuyển sang dồn dập.

Vai phải bị thương đau râm ran, Hứa Văn Châu đang định mượn lực vai trái để đứng lên thì đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói: “Hứa Văn Châu, cậu cứng quá đấy.”

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Chàng trai cứng đờ tại chỗ ngay tức thì.

Phòng khách nhà họ Nghê, Nghê Nhạc Minh và Chu Lan Tâm trở về nhà sớm.

“Nghê Dạng đâu?”

Nghê Nhạc Minh vừa về đến nhà là hỏi con gái, mẹ Triệu thành thật báo cáo hướng đi của hai người: “Cô chủ và thầy Hứa đang ở trong phòng chiếu.”

Đến bên ngoài phòng chiếu, Nghê Nhạc Minh nghe thấy động tĩnh bên trong thì thiếu chút nữa đã nổi giận đùng đùng: “Tôi bỏ nhiều tiền như thế để tìm cậu ấy đến dạy học cho Nghê Dạng. Cậu ấy thì giỏi rồi, nghe nhạc lãng phí thời gian với Nghê Dạng?”

Chu Lan Tâm vội vàng an ủi: “Nhạc Minh ông đừng gấp, chẳng phải mẹ Triệu nói hai đứa đã ở trong phòng sách mấy tiếng đồng hồ sao? Học lâu như vậy mà còn không cho tụi nó thả lỏng à.”

Sở dĩ Nghê Nhạc Minh tức giận, chẳng qua là cảm thấy Nghê Dạng không nghiêm túc học hành, uổng công tìm gia sư. Chu Lan Tâm hiểu rõ điều ông nghĩ: “Nếu ông lo lắng Hứa Văn Châu dạy không tốt thì có thể đợi xem kết quả kỳ thi tháng tiếp theo, nếu không có thay đổi sa thải cũng không muộn.”

“Dù sao mấy ngày trước Hứa Văn Châu cũng vì Dạng Dạng mà bị thương, nếu lúc này ông đuổi ân nhân cứu mạng của Dạng Dạng đi thì người khác sẽ bàn tán.”

Lời của Chu Lan Tâm khiến Nghê Nhạc Minh dần hài lòng: “Được rồi, bảo mẹ Triệu gọi hai đứa ra đây, chuyện hôm nay tôi sẽ coi như không biết.”

Mẹ Triệu cười gượng gạo.

Biết rõ tính tình cô chủ không tốt vậy mà chuyện rắc rối nào cũng sắp xếp cho bà ấy làm, lỡ như hôm nào đó cô chủ phát điên lên thì bà ấy cũng sợ đó.

Nhưng hết cách rồi, ai bảo hiện giờ Nghê Nhạc Minh là người trả lương cho bà ấy chứ, chỉ đành phải căng da đầu mà làm thôi.

Cũng may lúc mẹ Triệu chuẩn bị bước vào thì âm nhạc trong phòng dừng lại. Chỉ thấy Hứa Văn Châu hấp tấp chạy lên cầu thang rồi vào phòng sách lấy balo của mình ra.

Đi ngang qua phòng khách, Hứa Văn Châu nhìn thấy Chu Lan Tâm, đối phương chủ động gọi anh lại: “Hứa Văn Châu, đã nhận được bồi thường của nhà hàng chưa?”

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Hứa Văn Châu đeo balo bằng một vai, quay người đáp: “Dạ, cháu nhận được rồi.”

“Có những gì?”

“Tiền thuốc men, trợ cấp, còn cả, một vạn tệ.” Nghe Nghê Dạng nói những việc này đều là Chu Lan Tâm lo liệu, tất nhiên anh cũng có sao nói vậy.

Chu Lan Tâm dừng một lát rồi cười hỏi: “Đã nhận được một vạn tệ rồi sao?”

Hứa Văn Châu khẽ “Dạ”.

Chu Lan Tâm nhìn anh bằng ánh mắt không rõ ý tứ: “Rất tốt.”

Đúng là vượt ngoài dự đoán, đứa con riêng tính tình kiêu ngạo của bà ấy thế mà lại tự bỏ tiền túi để đổi voucher một vạn tệ thành tiền mặt.

Qua một lúc nữa thì Nghê Dạng mới đi ra từ phòng chiếu, cô nhíu mày, nắm tay đặt lên khóe miệng ấn nhẹ.

Lỗ nặng rồi, không nghe hát được mà còn bị đập vào răng.

Cơ thể của Hứa Văn Châu làm bằng sắt hả?

Nghê Dạng nghĩ như vậy, đến cả bước chân cũng mang theo oán hận nặng nề.

Phòng sách đã được Hứa Văn Châu thu dọn gọn gàng, Nghê Dạng mở ngăn tủ thì phát hiện một xấp tiền màu đỏ nằm lặng yên trong đó. Cô lấy ra xem thì thấy ở giữa có kẹp một tờ giấy màu trắng, bên trên viết: Tiền thuốc men.

Thật ra tiền thuốc men cô và Chu Lan Tâm mỗi người chỉ ứng một lần vào buổi tối hôm anh bị thương, một người là vì cảm kích, một người vì thể hiện lòng nhân nghĩa. Những lần thay thuốc sau đó đều do Hứa Văn Châu tự chi trả.

Tiền thuốc tạm ứng chỉ có mấy trăm tệ, không đáng nhắc đến đối với nhà họ Nghê. Anh thì lại tính toán rõ ràng đến thế, trả lại đầy đủ không thiếu một đồng.

“Thật là bướng bỉnh.” Tên ngốc được hời mà không nhận.

Nghê Dạng nhớ lại lúc nãy Hứa Văn Châu còn hỏi cô giá tiền của máy nghe nhạc, không lẽ ngày mai mở ngăn tủ thì bên trong lại chui ra thêm hai tờ tiền màu đỏ nữa?

Cô đoán đúng rồi.

Ngày hôm sau Hứa Văn Châu dạy xong thì bên trong ngăn tủ lại xuất hiện hai tờ…… Không biết anh đi đâu để kiểm tra giá cả, dù thế nào cũng không muốn lấy một món hời nào của người khác.

Nghê Dạng cầm hai tờ nhân dân tệ mỏng mỏng, khóe miệng nhếch lên.

Cuộc sống xuôi chèo mát mái vẫn tiếp tục, chớp mắt đã là cuối tháng năm.

Vừa hay concert tổ chức trước kỳ thi hai ngày.

Tối thứ bảy, Nghê Dạng và Trình Thuỵ Tuyết đã hẹn gặp nhau ở cổng ra vào. Tôn Dục xách một túi gậy phát sáng đến, ai không biết còn tưởng bọn họ bày hàng bán ở trước cổng.

Sau khi kiểm tra vé thì mấy người thuận lợi vào cổng.

Ghế bên phải Nghê Dạng là Trình Thuỵ Tuyết, bên trái vẫn còn trống.

“Tấm vé kia cậu vứt rồi à?” Trình Thuỵ Tuyết biết Nghê Dạng bị từ chối, sau đó cũng ngại hỏi cô xử lý tấm vé kia thế nào.

Nghê Dạng nói: “Tặng cho người ta rồi.”

Trình Thuỵ Tuyết tò mò hỏi: “Tặng ai?”

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Nghê Dạng vừa định trả lời, quay đầu lại đã thấy chàng trai đang đi từ xa đến gần: “Kìa, đến rồi.”

Hôm nay Hứa Văn Châu mặc quần áo mới, là chiếc áo sơ mi màu đen mà chú Minh mua.

Chàng trai thân hình cao lớn, đi dưới ánh hoàng hôn rực rỡ lúc chiều tà, trên đường thu hút không ít ánh mắt. Ngũ quan đẹp đẽ trong tầm mắt cô dần trở nên rõ ràng, đôi mắt đen tuyền sâu thẳm, áo sơ mi cài đến khuy cao nhất, cổ áo thẳng đứng, toàn thân toát ra khí chất nghiêm túc.

“Đệch, sao đột nhiên Hứa Văn Châu lại đẹp trai vậy?” Trình Thuỵ Tuyết không ngừng cảm thán, ánh mắt dính trên người anh.

“Chẳng phải cậu ấy vẫn luôn như thế à?” Vài tiếng trước, Hứa Văn Châu vẫn ở trong nhà giảng bài cho cô, bốn giờ tan học thì anh nói phải về nhà, không ngờ là để thay quần áo rồi đến.

Biết là phải đến xem concert nên còn rất có cảm giác nghi thức nữa.

Trình Thuỵ Tuyết diễn giải lời cô nói: “Cho nên cậu vẫn luôn cảm thấy cậu ấy đẹp trai?”

Cô ấy đột nhiên nhớ đến một chuyện thú vị, nhân lúc Hứa Văn Châu vẫn chưa đi đến bèn nhích đến bên tai Nghê Dạng nói: “Thật ra có một tin đồn, không biết có nên nói hay không.”

Nghê Dạng động đậy ngón tay, ấn vào các khớp ngón tay tạo ra tiếng rắc rắc: “Cậu nói đi.”

Trình Thuỵ Tuyết chìm vào hồi ức: “Hồi học kỳ trước, hình như có tin đồn rằng Hứa Văn Châu thích cậu.”

Nghê Dạng không để tâm: “Sao trước giờ tớ chưa từng nghe?”

“Khi đó trong mắt cậu đều là Phó Minh Tễ, làm gì nghe được mấy chuyện này.” Cũng chẳng ai dám đi đến trước mặt Nghê Dạng nói luyên thuyên.

Vừa nói xong thì Hứa Văn Châu đã ngồi xuống cạnh Nghê Dạng.

Trình Thuỵ Tuyết không ngừng nháy mắt với cô, tràn đầy trêu ghẹo.

Nghê Dạng căn bản không tin nên nhấc tay chọc chọc vai Hứa văn châu.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Chàng trai quay đầu sang, Nghê Dạng nhìn lướt qua cổ áo phẳng phiu của anh, hỏi thẳng: “Nghe nói cậu thầm yêu tôi?”





Để lại một bình luận