“Ầm——”
Tấm chắn nặng trịch đập lên cái bàn hình vuông, tai của Nghê Dạng ù đi, đầu óc trống rỗng trong tích tắc. Cô vô thức cử động cơ thể thì phát hiện tay chân bị giam cầm, không có không gian cử động.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Mảnh kí ức tạm thời bị mất lập tức quay trở về, Nghê Dạng đột nhiên nhớ đến khi chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì Hứa Văn Châu đã vội vã chạy đến.
Giờ đây cô đang ở trong vòng tay của Hứa Văn Châu, toàn thân bình yên vô sự. Chỉ là có một giọt máu nhỏ giọt theo cánh tay cô, càng ngày càng đỏ hơn.
Xung quanh là một mớ hỗn loạn, dường như có rất nhiều người đang đi về phía cô. Mãi cho đến khi tấm chắn được mọi người nhấc lên thì Nghê Dạng mới nhìn rõ mọi thứ.
Không phải máu của cô mà là của Hứa Văn Châu chắn sau lưng cô, vai anh bị đập tạo ra một vết thương máu chảy đầm đìa.
“Dạng Dạng, con không sao chứ?”
Giọng nói quan tâm thân thuộc vang lên bên tai, Nghê Dạng ngẩng đầu nhìn thấy Chu Lan Tâm không biết từ đâu xuất hiện. Cô không để ý, chống đầu gối xuống đất quay người nhìn Hứa Văn Châu phía sau.
Chàng trai bịt lấy bờ vai đang chảy máu, nghiến chặt răng, nhíu mày.
“Hứa Văn Châu, cậu vẫn ổn chứ?” Đây có lẽ là câu nói thật lòng nhất cô nói với Hứa Văn Châu trong khoảng thời gian này.
Hứa Văn Châu được đưa đến bệnh viện gần đó để xử lý vết thương, Nghê Dạng cũng đi cùng anh. Chu Lan Tâm vì để thể hiện tấm lòng mẹ kế của mình tất nhiên cũng đi theo đến bệnh viện.
Lúc tấm chắn đập xuống đã làm rách quần áo anh, máu tươi nhuộm đỏ cả cánh tay. Vết thương nằm ở sau bả vai nên bác sĩ chỉ có thể lấy kéo cắt áo ra rồi tiến hành xử lý vết thương.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Trước khi bác sĩ bắt đầu, Hứa Văn Châu vẫn còn sức nói với Nghê Dạng: “Cậu, ra ngoài trước đi.”
“Tại sao?” Nghê Dạng tình bĩnh nhìn anh, dường như nguy hiểm mà bản thân vừa trải qua không hề gây cho cô quá nhiều tổn thương tâm lý.
Hứa Văn Châu hít thở nặng nề: “Vết thương, không đẹp.”
Chỉ mỗi cánh tay bị nhuộm đỏ đã đủ xấu xí rồi, lát nữa cắt áo ra e là sẽ dọa cô sợ.
“Tôi không sợ.” Nghê Dạng nói với anh như thế.
Bác sĩ cũng không trì hoãn, sau khi khử trùng xong thì bắt đầu, đồng phục rất nhanh đã biến thành mấy mảnh rồi bị vứt vào thùng rác.
Nghê Dạng vẫn còn tâm trạng trêu đùa anh: “Hứa Văn Châu, quần áo của cậu lại bị vứt rồi.”
Bây giờ, cái cô nợ Hứa Văn Châu không chỉ là một cái áo. Nếu lúc đó Hứa Văn Châu không vội vã chạy đến thì tấm chắn đập xuống thì cô cũng mất mạng luôn rồi.
Bả vai đẫm máu tươi nên lúc bác sĩ xử lý vết thương Hứa Văn Châu đau đến mồ hôi đầm đìa, sững sờ không nói nên lời.
Nghê Dạng lẳng lặng quan sát, cô nhìn chằm chằm vết thương nghiêm trọng kia đến thẫn thờ.
Đã từng có một người cũng dùng cơ thể của mình để bảo vệ cô như thế, đó là người mẹ dịu dàng nhất của cô. Rồi sau đó mẹ cô cũng rời khỏi thế giới này, Nghê Dạng cho rằng sẽ không có thêm người nào bất chấp tất cả để bảo vệ cô như thế nữa. Cho nên cô khoác lên mình bộ áo giáp sắc bén, đả thương tất cả những người và vật có ý đồ tiếp cận cô.
Không ngờ hôm nay Hứa Văn Châu lại bất chấp tất cả lao đến bảo vệ cô, trong khoảnh khắc nguy hiểm đó không có thời gian để cân nhắc lợi hại.
Tại sao chứ?
Nghê Dạng nghĩ thế nào cũng không rõ, sau khi vết thương của Hứa Văn Châu được băng bó xong thì cô cúi người nhìn vào mắt anh mà nói: “Cậu thật ngốc.”
Rõ ràng là thái độ của cô tệ đến thế, vậy mà anh còn bất chấp an nguy của bản thân cứu cô.
Hứa Văn Châu cũng nhìn chằm chằm cô, nghe thấy câu nói không đầu không đuôi của cô thì bờ môi tiều tuỵ hơi vểnh lên.
Cô mới ngốc, đến quan tâm người khác mà cũng không biết.
Có lẽ đối với Nghê Dạng thì anh là một người xa lạ. Nhưng đối với anh Nghê Dạng là người mà anh biết gần bảy năm trời.
Bởi vì trong quá trình trưởng thành thiếu niên không có tình thương cho nên cô mới trở nên nổi loạn như thế. Hứa Văn Châu từng nghe thấy Nghê Dạng cãi nhau với bố mình khi kết thúc một buổi họp phụ huynh nào đó hồi cấp 2. Cô cảm thấy Nghê Nhạc Minh xem trọng công việc nhất, đối với chuyện của cô thì không để trong lòng. Nghê Nhạc Minh lại trách cô gây sự vô lý, tính cách khó chịu, tính tình càng lúc càng tệ.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Đó là lần đầu tiên Nghê Nhạc Minh đi họp phụ huynh cho Nghê Dạng trong nhiều năm và cũng là lần cuối cùng. Những buổi họp phụ huynh sau này Nghê Nhạc Minh cũng không dự nữa.
Ban đầu, Nghê Dạng nhìn thấy vị trí ngồi của mình trống không thì còn mượn cớ bố mình bận công việc, giả vờ như không quan tâm. Sau đó cô thực sự không quan tâm.
Môi trường trưởng thành tạo nên ảnh hưởng cực lớn đối với việc hình thành tính cách của cô. Mọi người đều biết cô là con gái của Nghê Nhạc Minh, có người thiên vị cô, có người thì sợ cô.
Thật ra Nghê Dạng rất thông minh, cô phân biệt được rõ ràng đạo đức giả của những người đó. Nhưng cô cũng rất chậm chạp, nghĩ rằng không ai thật lòng cả.
Cho dù đã chơi cùng với Trình Thuỵ Tuyết và Tôn Dục ngay từ đầu nhưng Nghê Dạng cảm thấy bọn họ cũng chỉ là bạn bè ngoài mặt, một khi xảy ra xung đột lợi ích thì bọn họ cũng sẽ chia tay.
Từ nhà hàng đến bệnh viện Nghê Dạng đều túc trực bên cạnh anh, đây cũng là một kiểu quan tâm.
Nhưng mà cô không hiểu, thậm chí còn dùng giọng điệu kỳ quặc để nói chuyện với anh.
Xử lý vết thương xong, bác sĩ ngồi trước máy tính kê đơn thuốc, dặn dò hai người những điều cần chú ý về vết thương: “Hai ngày này không thể cử động, phải chú ý đừng để vết thương dính nước để tránh nhiễm trùng. Bình thường phải thường xuyên quan sát, nếu vết thương không chảy máu thì hai ngày thay thuốc một lần, nhưng nếu có các tình trạng như nhiễm trùng cục bộ thì nhất định phải kịp thời đến bệnh viện xử lý.”
“Có ảnh hưởng, viết chữ không?”
Nhìn đồng phục là biết họ còn là học sinh, mỗi ngày phải viết bài nhiều, bác sĩ chỉ đành nói: “Hai ngày này cố gắng hết sức đừng viết, có thể sẽ tác động đến vết thương.”
Nghê Dạng thật sự phục cái tên mọt sách này, bả vai đã bị thương thành thế này rồi mà còn có tâm trạng nghĩ đến bài tập: “Nghỉ học hai ngày thì có sao đâu.”
“Phải, ghi bài.”
“Cậu không phải là học sinh giỏi sao? Nhớ trong đầu không phải là được rồi sao.”
Hứa Văn Châu im lặng.
Vốn dĩ là có thể, nhưng nếu phải dạy kèm cho Nghê Dạng mà không có vở ghi chép thì không tiện.
Anh không nói câu này ra miệng, thậm chí không xác định được người gia sư như mình sẽ làm đến lúc nào.
Cuộc đối thoại của hai người đúng là rất thú vị, bác sĩ đã nghe quen những câu tranh cãi giữa bệnh nhân và người nhà, nhưng cách thức tranh cãi của ‘Mấy bé học sinh’ thế này thì là lần đầu tiên: “Khụ, đơn thuốc xong rồi, cầm đến quầy thanh toán phí rồi đi lấy thuốc.”
Lúc nãy băng vết thương thì Chu Lan Tâm đã đóng phí một lần rồi, bây giờ lấy thuốc Hứa Văn Châu định tự mình đi xếp hàng đóng tiền. Kết quả Nghê Dạng đứng sau lưng anh lại lấy điện thoại ra quét mã, trực tiếp đóng phí trên mạng: “Xong rồi, có thể đi lấy thuốc rồi.”
Hứa Văn Châu ho nhẹ một tiếng nhắc nhở cô, anh vẫn chưa mặc áo vào.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Chú Minh chậm chạp quá.” Nghê Dạng vừa định gọi điện thoại thì nhìn thấy chú Minh cầm quần áo mới mua chạy đến: “Đây rồi, đây rồi, cố ý mua lớn chút, không biết có vừa không.”
Vì để tiện khi mặc và cởi nên chú Minh mua một cái áo sơ mi tay ngắn, là mẫu thịnh hành nhất hiện nay, chất liệu vải mềm mại trước giờ Hứa Văn Châu chưa từng mặc. Mác áo treo phía trên vẫn chưa kịp cắt, Hứa Văn Châu kéo đến nhìn, gần bốn chữ số.
Áo sơ mi đen rộng rãi khoác lên người chàng trai tạo nên một phong cách khác biệt, Hứa Văn Châu một tay không tiện chỉnh cổ áo, Nghê Dạng dùng ánh mắt bảo chú Minh giúp đỡ.
Chú Minh gãi đầu, không hiểu được ý của cô chủ nhà mình.
Nghê Dạng cạn lời bĩu môi, bước lên trước một bước chỉnh lại cổ áo sơ mi.
Cổ áo màu đen không nghiêng không lệch mà nằm ngay đúng trái cổ mẫn cảm.
“Chậc.” Đúng là người đẹp vì lụa, bây giờ Hứa Văn Châu bước ra ngoài thì ai có thể nhìn ra gia cảnh nghèo khó của anh chứ.
Chú Minh cười vui vẻ: “Bạn Hứa mặc thế này rất giống với cái người nổi tiếng mà cháu gái của chú thích.”
Nếu đây không phải là bệnh viện thì bầu không khí thế này sẽ rất tốt, nhưng mà bây giờ Hứa Văn Châu là một bệnh nhân nên không có tinh thần trò chuyện với chú ấy.
Nghê Dạng đưa đơn thuốc cho chú Minh để chú ấy đi lấy thuốc, Hứa Văn Châu nhìn số tiền ở phía sau vài giây: “Có thể tìm, tìm nhà hàng, bồi thường.”
“Chuyện này có người xử lý, cậu không cần lo lắng.” Con gái của Nghê Nhạc Minh suýt nữa thì bị thương ở khách sạn, người mẹ kế thích thể hiện kia của cô nhất định sẽ tích cực giải quyết chuyện này cho thoả đáng.
Nên bồi thường, nên xin lỗi đều không thể thiếu.
“Nghệ Dạng.” Hứa Văn Châu đột nhiên gọi cô.
“Hả?”
Thật ra trước mặt tôi cậu không cần phải nói chuyện như thế.
Trong lòng Hứa Văn Châu nghĩ như thế nhưng lời đến miệng thì lại nuốt trở về, dù sao thì anh cũng không có tư cách khoa tay múa chân về hành vi của Nghê Dạng.
Lấy thuốc xong, Chu Lan Tâm cũng đến hỏi thăm vài câu, Nghê Dạng lười để ý dáng vẻ đạo đức giả của bà ấy nên kéo Hứa Văn Châu đi: “Đi thôi, đưa cậu về nhà.”
Chu Lan Tâm gọi họ lại: “Dạng Dạng, con muốn đưa cậu ấy về nhà sao?”
Giọng điệu của Nghê Dạng không có ý tốt: “Có vấn đề à?”
Chu Lan Tâm tận tình khuyên bảo: “Bây giờ không còn sớm nữa, hôm nay con cũng bị dọa rồi, về nhà với chú Minh trước nhé. Phía Hứa Văn Châu để dì sắp xếp.”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Không cần.” Nghê Dạng không muốn tiếp nhận ‘Ý tốt’ của bà ấy.
Chu Lan Tâm không biết làm sao, nháy mắt với Hứa Văn Châu.
Hứa Văn Châu nhìn thấy ánh mắt của bà ấy, vẫn chưa kịp phản ứng thì một đôi tay mang theo hương thơm thoang thoảng duỗi đến che mắt anh lại, cố ý dùng giọng điệu hung dữ: “Không cho nhìn.”