Giáo viên Tiếng Anh đứng trên bục giảng, nhìn thấy rõ ràng Nghê Dạng đang nói chuyện với Hứa Văn Châu.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Nghê Dạng là người thế nào? Là người không thích học tập, đi cửa sau vào trường để sống lay lắt.
Còn Hứa Văn Châu thì khác, anh là học sinh được hầu hết các thầy cô bộ môn yêu thích. Giáo viên Tiếng Anh sợ học sinh giỏi của mình bị Nghê Dạng dạy hư, nên vừa tan học đã đến gặp giáo viên chủ nhiệm ngay: “Chỗ ngồi của lớp cô lựa chọn thế nào vậy? Hôm nay tôi nhìn thấy Nghê Dạng nói chuyện với Hứa Văn Châu trong giờ học, lỡ như ảnh hưởng đến việc học của em ấy thì phải làm sao?”
Giáo viên chủ nhiệm cũng bất lực, chỗ ngồi của Nghê Dạng vốn là do tự cô “Giành” được, khi cô ấy hỏi chàng trai có muốn đổi chỗ hay không thì đối phương còn nói là mình tự nguyện.
“Tôi cũng hết cách, bố em ấy là Nghê Nhạc Minh……”
Bình thường ai chú ý đến tin tức kinh tế thì đều sẽ biết, Nghê Nhạc Minh là một ông chủ lớn trong ngành bất động sản. Ông chỉ có một đứa con gái duy nhất là Nghê Dạng, cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
“Tôi cũng biết sự lo lắng của cô, chúng ta không thể quản được Nghê Dạng, nhưng có thể đổi chỗ của Hứa Văn Châu mà.” Hôm nay cô ấy đặc biệt chú ý thấy Hứa Văn Châu căn bản không hề đáp lại Nghê Dạng, điều này có nghĩa là anh không muốn bị quấy rầy trong giờ học, nhất định là sẵn lòng đổi chỗ. Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Lời đề nghị này khiến cho giáo viên chủ nhiệm chợt sáng tỏ thông suốt: “Tiết sau tôi sẽ hỏi em ấy.”
Tiết thứ hai vẫn là tiết Tiếng Anh, sau khi tan tiết giáo viên Tiếng Anh đi đến chỗ ngồi của Hứa Văn Châu, nói rằng giáo viên chủ nhiệm đang tìm anh.
Hứa Văn Châu mang theo sự nghi hoặc trong lòng đi đến văn phòng, giáo viên chủ nhiệm ngồi trên ghế đối diện với anh mỉm cười chào hỏi: “Đến rồi à, tình hình học tập gần đây thế nào?”
Hứa Văn Châu khẽ gật đầu: “Dạ ổn ạ.”
Giáo viên chủ nhiệm đặt hai tay lên bàn máy tính, có vẻ như đang suy nghĩ kĩ càng điều gì, sau đó mới mở miệng nói: “Hiện tại em và Nghê Dạng ngồi với nhau đã quen chưa?”
Hứa Văn Châu nghiêng đầu, không hiểu giáo viên chủ nhiệm đang có ý gì.
Giáo viên chủ nhiệm xoay ghế lại: “Nếu như em cần, cô có thể giúp em đổi chỗ, tránh để Nghê Dạng ảnh hưởng đến việc học của em.”
“Không có.” Hứa Văn Châu không chút do dự phủ nhận. Sợ mình chưa biểu đạt rõ ràng, anh còn cố ý lặp lại một lần nữa: “Cậu ấy không, quấy rầy, em.”
Giáo viên chủ nhiệm nghi ngờ mình nghe nhầm, tại sao lại không giống với những gì giáo viên Tiếng Anh nói vậy? Không phải là Hứa Văn Châu cảm thấy phiền khi bị Nghê Dạng quấy rầy sao, không thèm để ý đến Nghê Dạng sao?
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Hoặc là nói, Hứa Văn Châu cũng bị Nghê Dạng bức ép, không dám phản kháng?
Giáo viên chủ nhiệm tận tình khuyên bảo: “Nếu như em lo lắng sau khi đổi chỗ sẽ không hòa hợp được với Nghê Dạng thì cô sẽ đi tìm em ấy làm công tác tư tưởng.”
Dạy học nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô giáo tận tâm chăm sóc một đứa trẻ thông minh như Hứa Văn Châu, rất sợ cậu học trò này sẽ phạm sai lầm.
Nhưng Hứa Văn Châu vẫn lắc đầu, kiên định nói với cô giáo: “Không cần, không đổi ạ.”
Nếu đã như vậy, giáo viên chủ nhiệm cũng không thể nói gì hơn, đành để anh về lớp.
Việc giáo viên chủ nhiệm đột nhiên gặp anh quả thực ngoài dự đoán, tưởng chừng như tất cả mọi người đều thiên vị Nghê Dạng nhưng kỳ thực chẳng có ai thật lòng quan tâm đến cô cả.
Trở lại lớp học, Hứa Văn Châu bất ngờ nhìn thấy một cậu bé mặc đồng phục học sinh cấp hai đang đi lang thang ở hành lang, khi đến gần anh mới nhận ra đó chính là cậu nhóc con nhà giàu kia.
Nghê Diệu Tổ đang đi lang thang ở hành lang một lúc lâu, bỗng nhiên nhìn thấy Hứa Văn Châu nên vội vàng chạy tới ngăn lại: “Này, ‘Anh cà lăm’, anh gọi chị của tôi ra đây một chút.”
Mới một ngày không gặp mà tiểu bá vương vẫn nói chuyện thiếu đòn như vậy. Hứa Văn Châu lười đáp lại, hơn nữa Nghê Diệu Tổ căn bản không ngăn cản được anh.
Thấy anh không lên tiếng, Nghê Diệu Tổ nôn nóng, đổi giọng gọi hẳn tên anh: “Hứa Văn Châu.”
Vẫn không có tác dụng.
Nhớ tới khi ở nhà Nghê Dạng khá bảo vệ Hứa Văn Châu, giới hạn của Nghê Diệu Tổ tiếp tục giảm xuống: “Anh Hứa?”
Một tiếng “Anh Hứa” này cuối cùng cũng khiến cho Hứa Văn Châu dừng bước chân, Nghê Diệu Tổ thấy tình thế xoay chuyển vội vàng nói: “Anh giúp tôi gọi chị tôi ra đây với.”
Hứa Văn Châu liếc mắt: “Có việc?”
“Nói nhảm, đương nhiên là có việc mới……” Cậu nhóc suýt chút nữa là không kìm được nhưng chợt nhớ tới chính mình đang nhờ người ta nên mới ép buộc sửa lời nói: “Xin anh giúp tôi với.”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Tại sao, không trực tiếp, gọi cô ấy?” Trong phòng học có nhiều người như vậy mà Nghê Diệu Tổ lại chấp nhận nói lời hay với anh để nhờ anh giúp việc, thực sự rất kỳ quái.
Thật ra Nghê Diệu Tổ cũng không có mưu đồ gì, nói sự thật: “Chị tôi đang ngủ ở trong lớp, tôi nào dám làm phiền.”
Đừng nói là cậu nhóc không dám, các bạn khác cũng không dám.
Hứa Văn Châu hiểu ra, chẳng trách cậu nhóc lại có thái độ tốt như thế, thì ra là tìm anh làm bia đỡ.
Hứa Văn Châu nhìn vào trong phòng học, cô gái ở hàng thứ ba đang nằm bò lên bàn, đầu quay sang hướng khác không thấy rõ vẻ mặt, hẳn là ngủ rất ngon.
Nghê Diệu Tổ đứng ở bên cạnh vẫn cầu xin anh không ngừng, nhưng Hứa Văn Châu lại không hề dao động: “Nếu cô ấy, thức, sẽ nói.”
Nói cách khác, nếu như Nghê Dạng vẫn còn đang ngủ, anh cũng sẽ không làm phiền cô.
Nghê Diệu Tổ lập tức bĩu môi, cảm thấy mình cầu xin vô ích.
Cũng không biết là cậu nhóc may mắn hay Hứa Văn Châu may mắn, đúng lúc Hứa Văn Châu đang chuẩn bị đi vòng đến chỗ ngồi từ phía bên kia thì Nghê Dạng chậm rãi thức dậy, ở trên ghế duỗi người, xem bộ dáng có vẻ đã thức dậy.
Hứa Văn Châu nhìn ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Nghê Diệu Tổ đang đứng ở cửa, chắp tay ý cầu xin. Vì thế Hứa Văn Châu mở miệng nói: “Nghê Dạng.”
Cô gái vừa mới tỉnh dậy, ánh mắt lộ vẻ mơ hồ, nghe thấy có người gọi tên mình theo bản năng “Ưhm” một tiếng.
Trong giọng nói mang theo sự lười biếng, khiến cho lỗ tai Hứa Văn Châu nổi lên một trận tê dại, suýt chút nữa quên mất mình muốn nói cái gì.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Cậu, em cậu, đang, đợi cậu.” Câu nói mà anh dự định nói ban đầu đã bị anh ném lên chín tầng mây rồi, thậm chí anh còn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt quyến rũ mê người của Nghê Dạng.
Nếu Nghê Dạng hoàn toàn tỉnh táo, nhất định có thể nhận ra bây giờ anh có chút khác thường, nói không chừng sẽ còn đùa bỡn hai câu.
Nghê Diệu Tổ đứng ở trước cửa lớp điên cuồng vẫy tay với cô, Nghê Dạng chậm rãi đi tới, nghe thấy em trai mình khóc lóc kể lể: “Chị ơi, bố em không mua điện thoại mới cho em.”
Đây chính là sự áp chế đến từ huyết thống, cho dù điện thoại bị Nghê Dạng vô tình làm rơi vỡ, cậu nhóc cũng không dám tìm Nghê Dạng đòi bồi thường. Gia đình cậu nhóc cũng không thiếu tiền, vốn tưởng rằng có thể nhân cơ hội này để xin bố mua cho một cái điện thoại mới, nào biết được cậu nhóc lại bị cự tuyệt.
Nghê Dạng che miệng ngáp một cái: “Rồi sao?”
Nghê Diệu Tổ chớp chớp mắt: “Chị có tiền mà, chị mua cho em một cái đi.”
Nghê Dạng nghiêng đầu hỏi: “Tiền tiêu vặt của em đâu?”
Nhắc đến chuyện này Nghê Diệu Tổ càng thêm buồn bã, suýt chút nữa là rơi nước mắt: “Bị mẹ em trừ hết rồi, bà ấy nói nếu không lọt vào top 100 của khóa bà ấy sẽ không cấp tiền nữa.”
“Thì ra là thế.” Chẳng trách đứa nhỏ tiểu bá vương tiền tiêu như nước này lại chạy đến khu dạy học cấp ba khóc lóc kể lể với cô, thì ra là bị bố mẹ cắt mất tiền tiêu vặt.
“Cho nên chị ơi, chị giúp em mua một cái điện thoại di động nhé.”
“Không được.” Nghê Dạng giơ tay lên, không chút do dự từ chối cậu nhóc.
“Không phải chứ, vì sao?” Nghê Diệu Tổ không hiểu được, người chị tháng trước còn sẵn sàng chi một vạn nhân dân tệ cho cậu nhóc mua trang bị sao giờ lại trở nên “Máu lạnh” như vậy.
Rất nhanh, Nghê Dạng đã nói cho cậu nhóc biết nguyên nhân: “Hôm qua bố của em đã đặc biệt gọi điện đến để bảo mọi người đừng để ý đến em.”
“……” Thật không ngờ được, bố ruột của cậu nhóc không những cắt đứt tài chính của nhóc, mà còn cắt đứt cả quan hệ của nhóc nữa! Giận!
“Cho nên em trai à.” Nghê Dạng vỗ đầu cậu nhóc nói: “Cứ an phận một khoảng thời gian đi.”
Nghe nói như thế, Nghê Diệu Tổ mở to mắt nhìn cô, vô cùng nghi ngờ liệu từ “An phận” có thực sự tồn tại trong từ điển của Nghê Dạng hay không.
Tiết học sắp bắt đầu, Nghê Dạng đang muốn bảo cậu nhóc rời đi, đúng lúc này Trình Thụy Tuyết cười hì hì mở cửa sổ gần hành lang chào cậu nhóc: “Này, em trai Diệu Tổ.”
Mái tóc đen của cô gái được buộc đuôi ngựa bằng một chiếc ruy băng, cô ấy mỉm cười thò đầu ra ngoài cửa sổ, lập tức mê hoặc được ánh mắt của Nghê Diệu Tổ: “Chị Thụy Tuyết.”
Trình Thụy Tuyết đã gặp qua người em trai này mấy lần rồi nên vui vẻ trêu chọc: “Tìm chị em chơi à?”
Nghê Diệu Tổ chỉ lo gật đầu, hoàn toàn quên mất mục đích chuyến đi này của mình, giống như biến thành một học sinh ngoan, yêu học tập: “Em, em về trước đây.”
Trình Thụy Tuyết vẫy tay với cậu nhóc, lúc Nghê Diệu Tổ rời đi thậm chí còn quên cả chào Nghê Dạng.
Trình Thụy Tuyết khen cậu nhóc đáng yêu, Nghê Dạng dứt khoát nhắc nhở: “Nếu cậu cứ trêu chọc nó, cẩn thận sau này nó sẽ bám lấy cậu đấy.”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Sao có thể chứ, thằng bé chỉ là em trai học cấp hai mà thôi.” Trình Thụy Tuyết hoàn toàn không để ở trong lòng: “Buổi concert mà tớ nói với cậu tối hôm qua, không đi à?”
“Đi chứ.” Đó là nhóm nhạc mà cô rất thích: “Có mấy vé?”
“Bốn vé, có thể cho cậu hai vé.”
Nghê Dạng giơ tay ra hiệu: “OK”
Nghê Diệu Tổ mơ mơ màng màng đi tới cầu thang mới nhận ra, chị của cậu nhóc từ chối giúp đỡ.
Nghê Diệu Tổ cúi đầu cụp tai đi trên đường, suýt chút nữa va phải một người ở chỗ rẽ, may mắn người đó bắt lấy cánh tay cậu nhóc để cậu nhóc không bị trượt chân ngã xuống cầu thang.
Nghê Diệu Tổ hoảng hồn đứng lên, ngẩng đầu phát hiện nam sinh trước mặt này có vẻ hơi quen, cậu nhóc ngập ngừng gọi khẽ: “Phó Minh Tễ?”
Phó Minh Tễ hiển nhiên có chút kinh ngạc: “Em biết anh sao?”
Sau khi xác nhận thân phận của cậu ta, Nghê Diệu Tổ hưng phấn lao tới, ôm cậu ta mà hét lớn “Anh rể!”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
【Tác giả có lời muốn nói】
Phó Minh Tễ: Lúc đó tôi đã đẩy cậu nhóc đó ra.
Hứa Văn Châu: Tôi có thể nhận lại.