Nghê Dạng có tật gắt ngủ rất nghiêm trọng. Đến mẹ Triệu gõ cửa đúng giờ theo sự giao phó của Nghê Nhạc Minh. Khi nghe được tiếng bước chân từ bên trong phòng bà ấy bèn nhanh chóng rời đi, rất sợ Nghê Dạng đi ra cáu kỉnh với bà ấy.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Vừa hay Hứa Văn Châu xui xẻo đụng phải cảnh tượng này.

Nghê Dạng mở cửa ra, nhìn thấy chàng trai ở trước cửa thì nhíu mày: “Hứa Văn Châu, là cậu gõ cửa à?”

Hứa Văn Châu lắc đầu.

Anh vừa đến nhà họ Nghê, mẹ Triệu đã bảo anh lên thẳng phòng sách để chuẩn bị lên lớp. Tuy rằng anh rất hoài nghi về sự hợp tác của Nghê Dạng, nhưng đến thì cũng đến rồi.

Phòng sách nằm ở ngay cạnh phòng ngủ của Nghê Dạng, Hứa Văn Châu vừa hay đi ngang qua phòng ngủ của cô.

Nghê Dạng liền hiểu ra, chắc chắn là do bố của cô ra lệnh không cho cô ngủ nướng đây mà.

Sau một trận dày vò như vậy thì cơn buồn ngủ đã vơi đi hơn một nửa, Nghê Dạng dựa người vào cửa, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Hứa Văn Châu: “Chẳng phải hôm qua cậu nổi giận đùng đùng rồi bỏ đi sao?”

Hứa Văn Châu dứt khoát trả lời: “Không phải.”

“Nói dối.” Nghê Dạng nhìn chằm chằm vào mắt anh, giống như có thể thông qua phương thức này nhìn thấu nội tâm của anh vậy.

Nhưng chàng trai ở trước mắt lại rất bình tĩnh, thậm chí là thờ ơ, giống như chưa hề nguôi giận, như mặt nước tù đọng tĩnh lặng không một gợn sóng.

Ngày hôm qua cô cảm nhận rõ ràng cảm xúc khác thường của Hứa Văn Châu, chỉ là không có ý định tìm hiểu. Về phần cái áo bị vứt đi kia đối với cô cũng không phải là chuyện quan trọng gì. Cô không thích nợ ân tình, chỉ cần bỏ ra ít tiền bồi thường cho Hứa Văn Châu là xong.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Suy nghĩ của cô thẳng thắn và rõ ràng như vậy đấy, nhưng nếu như Hứa Văn Châu không hài lòng với cô mà vẫn bày ra bộ dạng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra như vậy thì đúng là người thâm hiểm, phải đề phòng cảnh giác.

Nghê Dạng đánh giá anh một lượt từ đầu đến chân. Ngày hôm nay chàng trai mặc cái áo màu đen dường như giống hệt cái áo ngày hôm qua. Ngày hôm qua trời nóng đến mức nhễ nhại mồ hôi như thế, không lẽ anh không thay áo sao?

Nghĩ trong lòng là vậy, cô vô tình buột miệng nói ra: “Cậu không thay áo sao?”

Câu hỏi đột ngột này làm cho Hứa Văn Châu cảm thấy sửng sốt, không hiểu Nghê Dạng bỗng nhiên hỏi câu này là có ý gì?

Ngay sau đó anh liền nghe được lời Nghê Dạng nhấn mạnh: “Là gia sư của tôi, điều đầu tiên là phải sạch sẽ.”

Bị người con gái mà mình thích hoài nghi về thói quen sinh hoạt, Hứa Văn Châu không kịp phòng bị, vội vàng giải thích: “Không, không phải, tôi có thay, tắm rửa, thay rồi.”

Chỉ là quần áo của anh toàn mua ở chợ đồ sỉ, kiểu dáng và màu sắc không khác nhau là mấy, không nhìn kĩ thì không thể nhận ra.

Một khi Hứa Văn Châu khẩn trương thì sẽ không giấu được cái tật cà lăm của mình. Nghê Dạng không khỏi cảm thấy thú vị, cố ý tiến về phía trước hai bước, lại gần Hứa Văn Châu.

Trên người của anh có một mùi gì đó là lạ, giống như cảm giác được tắm dưới ánh nắng mặt trời trong lành, rất đặc biệt cũng rất thoải mái.

Cô tò mò muốn biết đó là mùi gì nên tiến sát tới gần hơn, bỗng nhiên ngoài ý muốn phát hiện có một nốt ruồi nhỏ nằm bên cạnh cổ của Hứa Văn Châu.

Chàng trai vốn có đường nét khuôn mặt rất rõ ràng, thêm nốt ruồi nhỏ nằm ở trên cổ càng làm tăng vẻ gợi cảm và quyến rũ cho anh.

Nói sao nhỉ……là kiểu đẹp trai rất hợp với gu của cô.

Nếu như không phải là Hứa Văn Châu căng thẳng tới mức cứng đờ người thì Nghê Dạng còn muốn quan sát thêm hai giây nữa, xem xem có còn “Bất ngờ” nào mà cô chưa phát hiện ra hay không.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Cô lui về một khoảng cách an toàn, mỉm cười nhìn Hứa Văn Châu: “Dường như, thực sự rất sạch sẽ.”

So với Nghê Dạng thành thục lão luyện thì Hứa Văn Châu giống như mới bị điểm huyệt, cứng đờ người đứng yên tại chỗ.

Nhìn như không hề động đậy, nhưng kỳ thực trái tim anh đang đập bùm bùm như trống.

Vừa rồi Nghê Dạng dựa vào anh quá gần, thậm chí anh còn có thể cảm nhận được hơi ấm nhẹ nhàng trong hơi thở mỏng manh của cô. Hứa Văn Châu không khống chế được nhịp tim đang đập ngày càng nhanh của mình, thất thố đến mức gần như quên cả thở.

Cho đến khi Nghê Dạng cách xa rồi, anh mới như con cá mắc cạn được trở về lại mặt biển, hít một hơi dài thật sâu.

Sự thất thố của anh khiến cho Nghê Dạng rất vui vẻ, rốt cuộc thì trong cuộc sống buồn tẻ vô vị này của cô cũng xuất hiện cái thứ gọi là niềm vui. Nghê Dạng bắt đầu có cảm giác mong chờ: “Thầy Hứa à, vào học thôi.”

Cô gọi anh là thầy, ý là cô đã thừa nhận anh là gia sư của mình.

Ngày hôm nay ở trong phòng sách có thêm một cái ghế, hiển nhiên là để chuẩn bị cho việc học tại nhà, Nghê Dạng vừa ngồi xuống liền lấy một đề kiểm tra ra, nói muốn kiểm tra khả năng phản ứng của anh.

Không biết Nghê Dạng hứng lên lại nghĩ ra trò gì để đối phó với anh, Hứa Văn Châu chấp nhận toàn bộ.

Nghê Dạng cầm bút chỉ ngẫu nhiên vào một câu hỏi trắc nghiệm trong đề, Hứa Văn Châu chỉ liếc sơ qua đề bài rồi lập tức trả lời: “A.”

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Trong ấn tượng, mỗi lần Hứa Văn Châu nói chuyện luôn cà lăm, hoặc là cố tình sử dụng những từ “Ừm” “Ừ” để thay cho câu trả lời, rất ít khi anh nói một cách ngắn gọn, phát âm rõ ràng như bây giờ.

Trong lĩnh vực học tập sở trường của anh thì Hứa Văn Châu vô cùng tự tin, ngay cả một chữ cái đơn giản cũng có thể nghe ra sự khác biệt với mọi khi.

Giọng nói trong trẻo, thanh thoát, mang vẻ trẻ trung đặc biệt.

Nghê Dạng đổi một câu khác, nhìn Hứa Văn Châu chỉ vào câu hỏi, anh không chút do dự nào trả lời ngay: “C”

Câu tiếp theo: “A”

Câu tiếp nữa: “B”

Môn Tiếng Anh khiến cho Nghê Dạng đau đầu không thôi thì trong mắt của Hứa Văn Châu chỉ đơn giản như bài tập của học sinh tiểu học, Nghê Dạng có hơi bất ngờ: “Nhanh thế á?”

Một nụ cười hiện trong mắt chàng trai nhưng cũng giấu đi rất nhanh: “Được rồi, nhỉ?”

Biết đủ thì dừng, Nghê Dạng cất đề kiểm tra đi: “Được rồi.”

Ngay khi Hứa Văn Châu vừa thở một hơi nhẹ nhõm thì lại nghe thấy cô gái trêu chọc mình: “Xem ra Thầy Hứa chưa làm bài tập về nhà rồi.”

Nếu không làm sao một người cứng nhắc như Hứa Văn Châu lại có thể thoải mái nói ra đáp án bài tập về nhà như vậy.

Hứa Văn Châu thay đổi sắc mặt, lục tìm bài tập về nhà của tuần này trong cặp sách của anh ra xem thì phát hiện bài tập trong tay anh giống hệt với câu hỏi mà Nghê Dạng vừa “Kiểm tra” anh.

“Cậu.” Hứa Văn Châu cau mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô.

Nghê Dạng giơ hai tay lên, vô tội chớp chớp mắt: “Tôi không hề ép buộc cậu nhé, là cậu tự nguyện trả lời mà.”

Hứa Văn Châu hoàn toàn bó tay với cô.

“Vào học!”

Hứa Văn Châu biết rằng chướng ngại ngôn ngữ của mình sẽ ảnh hưởng đến việc dạy học, nên anh đã viết rất nhiều chữ viết tay vào trong cuốn sách để đảm bảo cô có thể hiểu bài. Tuy nhiên cách làm này rất phiền phức và mất rất nhiều thời gian.

Nghê Dạng cũng không suy nghĩ nhiều, cầm tiền làm việc là chuyện đương nhiên, cô chỉ cảm thấy mấy con số và ký hiệu khiến người ta đau đầu. Sau này cô phải học môn Khoa Học Tự Nhiên, trước mắt tập trung học thêm các môn sau này phải thi.

Thành tích môn Ngữ Văn của Nghê Dạng khá tốt, nhưng có vẻ như cô không thích phần viết bài văn 800 chữ, lần nào cũng làm tùy hứng, dẫn tới bị trừ nhiều điểm. Chỉ cần thuyết phục cô làm trọn vẹn đề, điểm số một môn xếp top 10 toàn khối cũng không thành vấn đề.

Thành tích môn Toán và môn Sinh thì tương đối yếu, điểm nằm ngưỡng trung bình, còn môn Tiếng Anh và môn Vật Lý quả thực là thảm hoạ.

Để tránh làm mất sự tích cực của cô, Hứa Văn Châu dự tính sẽ bắt đầu với môn Toán và môn Sinh, từ từ giúp cô thích ứng với việc học bổ túc.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Tuy nhiên, nghị lực của Nghê Dạng cũng không kéo dài được bao lâu. Hai ngày kỳ kinh nguyệt là khoảng thời gian khó chịu nhất, Nghê Dạng dựa vào ghế, lấy một tay xoa xoa bụng dưới, như thế mới có thể dễ chịu hơn

“Hôm nay, học……” Hứa Văn Châu ngẩng đầu lên thì thấy trạng thái của Nghê Dạng không đúng lắm: “Cậu, ổn không?”

“Đau bụng kinh thôi.” Nghê Dạng không che dấu, cũng chẳng cảm thấy xấu hổ, đối với cô mà nói cũng chỉ là một hiện tượng sinh lý bình thường mà thôi.

“Nghỉ ngơi, một chút?” Hứa Văn Châu chủ động đề nghị.

Nghê Dạng lắc đầu: “Tiếp tục đi.”

Cô không bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác, nếu đã quyết định học thì sẽ không tìm lý do để lãng phí thời gian.

Cô tin tưởng mình có thể kiên trì, nhưng Hứa Văn Châu lại không thể nào tiếp tục nhìn cô khó chịu như vậy được: “Đợi, đợi tôi.”

Hứa Văn Châu chạy xuống lầu tìm mẹ Triệu, miêu tả ngắn gọn tình trạng cơ thể của Nghê Dạng, hỏi bà ấy làm thế nào để giúp Nghê Dạng bớt khó chịu.

Mẹ Triệu cũng là phụ nữ, bà ấy biết tình trạng đau bụng kinh của mỗi người mỗi khác: “Bình thường cô chủ sẽ uống thuốc giảm đau.”

“Trừ uống thuốc, không, không còn cách khác?” Theo kinh nghiệm trưởng thành mà Hứa Văn Châu có được thì uống thuốc không phải là chuyện tốt.

Mẹ Triệu thở dài một hơi: “Thế này đi, tôi sẽ đi pha một ly nước đường đỏ, lát nữa sẽ mang lên.”

“Dạ, cảm ơn.” Hứa Văn Châu quay trở lại phòng sách thì nhìn thấy Nghê Dạng đang nằm bò ra bàn không nhúc nhích, đi tới gần hơn mới có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô.

Buổi sáng Nghê Dạng thiếu ngủ, vừa rồi vốn định thả lỏng một chút, kết quả vừa nhắm mắt lại đã ngủ mất.

Hứa Văn Châu không muốn quấy rầy cô, nhẹ chân nhẹ tay kéo ghế ra. Nghê Dạng đang nửa tỉnh nửa mê bỗng cảm nhận được có người tới gần nên mở mắt.

Hứa Văn Châu tưởng cô tỉnh rồi thì lại nghe thấy Nghê Dạng nói mớ trong mộng: “Mẹ ơi.”

Giọng nói vừa nhỏ vừa nhẹ nhàng, mang theo sự lưu luyến với người thân, khác hoàn toàn với giọng điệu ác ý và chế giễu thường ngày của cô.

Hứa Văn Châu đột nhiên nhớ lại hình như lúc nhỏ anh từng gặp mẹ của Nghê Dạng, không phải là Chu Lan Tâm.

Bọn họ đều có vẻ ngoài dịu dàng, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau. Cuộc sống của Hứa Văn Châu thuộc tầng dưới xã hội nên từ trước đến giờ anh chưa bao giờ thấy qua một người phụ nữ xinh đẹp và dịu dàng như vậy, cho nên ấn tượng về bà ấy vô cùng sâu sắc khiến anh nhớ đến tận bây giờ.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Khi Nghê Dạng chuyển tới trường anh là vào năm lớp 3. Lúc ấy tính tình của cô không xấu như hiện tại, chỉ là sự kiêu ngạo bẩm sinh đã khiến cho cô có khoảng cách với mọi người.





Để lại một bình luận